Chương trước
Chương sau
Là ai nói qua, cãi nhau là liều thuốc tốt cho tình yêu. . . Cô và Tiếu Bạch, mặc dù vẫn là trước sau như một không có lời gì để nói, nhưng lại bởi vì lần cãi nhau trước, nội tâm kiên định hơn. Ít nhất, cô biết, buông tha cũng không phải cách giải quyết vấn đề, vì vậy, thời gian vội vã trôi qua. . . Của chúng ta Tiểu Thụ Miêu hình như đang từ từ trưởng thành. . . hai bên cũng đang không ngừng điều chỉnh phương thức ở chung cho thích hợp. . .
Thỉnh thoảng vẫn hẹn nhau chạy bộ buổi sáng. . . Bình thường khi anh ấy không bận, hẹn trước một ngày, ngày thứ hai đến lén lút gặp nhau. . . Cũng rất ngọt ngào. . . . Anh ấy không hề quanh quẩn ở gần khoa nghệ thuật nữa, nếu như muốn gặp nhau, sẽ trực tiếp gọi điện thoại hoặc là nhắn tin, nói rõ chờ ở nơi nào. . . Sau đó giả vờ vô tình gặp được. . . Còn lớp phụ của thứ tư hàng tuần, anh ấy nhất định sẽ đến, cho nên thứ ba và thứ tư liền biến thành thời gian ước hẹn cố định của hai đứa. . . Có khi buổi tối thứ ba sẽ trốn sang nhà anh ấy soạn bài. . . . Còn có thể cùng nhau thảo luận thích xem phim gì, nghe loại nhạc gì. . . Anh ấy thường nghĩ “thực đơn” trước một ngày, ngày hôm sau cô lại ở trên lớp. . . Hành động này không biết có được tính là lấy việc công làm việc tư không. . .
Giống như thời gian nước chảy mây trôi, ngay sau đó, chính là hai chuyện quan trọng. . . . Một là Tiếu Bạch tốt nghiệp ngành du lịch, khoa bọn họ quyết định ngày 01 tháng 05 nghỉ dài hạn. . . Trước mắt vẫn đang bàn bạc địa điểm cụ thể. . . . Tiếu Bạch rất hi vọng cô cùng đi với anh ấy. . . Nhưng làm sao có thể chứ? !
Một việc khác, là cuộc thi của giảng viên trẻ trong trường học. . . Khoa cô chọn cô đi thi. . . Làm cô mệt muốn chết. . . Tất cả đều chuẩn bị ở cuối tuần. . . Làm cho cô có cảm giác chưa từng được ngủ tốt. . .
Cho nên, ngày 01 tháng 05 nghỉ trước hai tuần. . . Hẹn hò cái gì. . . Đều trở thành may bay. . . . Làm cho Tiếu Bạch cả ngày oán trách cô. . . Nói cô muốn đi con đường nữ cường . . .
Cũng may thời gian diễn ra cuộc thi là ở ngày 28 tháng 04 này. . . Biểu hiện của cô tương đối tốt. . . Tiếu Bạch cùng Tiểu Mễ đều tới trường học cổ vũ cho cô. . . Kết quả đấu vòng loại. . . Thành tích là trước mười. . .
Sau khi chấm dứt các loại ăn mừng hỗn loạn. . . . Cũng may hôm sau cô không có tiết . . . Trực tiếp ngồi xe của Tiếu Bạch đi đến nhà anh ấy. . . Lập tức nằm xuống giường ngủ hoàn toàn không biết đêm nay là đêm nào. . . Phải biết. . . cô gần như đã hai ngày không ngủ. . . . .
Không biết ngủ được bao lâu. . . Ngủ thẳng đến lúc cô thấy rất đói bụng. . . . Trong mộng cô thấy mình trở lại nhà trẻ. . . . Tiếu Bạch là bạn học của cô. . . . Cô lại có thể kéo quần của Tiếu Bạch xuống. . . cắn vào cái mông trắng nõn của anh ấy. . . . Ừ. . . . Giống như hương vị của bánh bao lớn. . . .
Thế giới xa xôi ấy lại truyền đến tiếng chim hót. . . . Buổi sáng thật đẹp. . . . Ôi . . Ngừng. . . . . Ôi. . . . Tại sao lại kêu. . . . . Thật ồn ào. . . . Có yên hay không? !
Tỉnh dậy. . . . Thì ra là tiếng chuông cửa. . . đang liên tục vang lên. . . .
Chân không. . . Đầu tóc rối bời. . . Chậm chạp đi đến mở cửa. . . Aiii. . . Thật muốn ăn bánh bao lớn. . . Không biết Tiếu Bạch có mua không. . . .
Không hề ý thức mở cửa ra kết quả là. . . Trực tiếp đem chính mình kinh sợ. . . .
Ngoài cửa một nam sinh mặt đầy nốt đậu, vừa giơ điện thoại lên, vừa cùng cô gái xinh đẹp bên cạnh nói: "Cậu xem, mình đã nói Tiếu Bạch ở nhà mà. . ." Sau đó, quay đầu nhìn cô. . . Tất cả mọi người. . . Ngây dại. . .
Là . . Thiến Thiến. . . Còn nam sinh kia cô không biết. . . .
Tình hình của Thiến Thiến hình như không được tốt lắm. . . Trên mặt không có tinh thần, nhưng vẫn trẻ đẹp như cũ, nhìn thấy cô, cũng bị dọa.
Éc. . . Sau khi dừng lại N giây, nam sinh kia sợ hãi nói: "Xin hỏi. . . Đây có phải nhà của Tiếu Bạch không?"
Cô, dừng một chút, khẳng định nói: "Đúng, hai người trước tiến vào đi." Nghiêng người, làm cho hai người đi vào.
Thiến Thiến ở tại cửa ra vào chần chừ: "Giảng viên Mạc. . . Sao cô. . . Cô và Tiếu Bạch. . ."
Nhìn bé trai bên cạnh ánh mắt trợn to: "Giảng viên. . . Mạc? !"
Lúc này cảnh này, ngược lại cô rất bình tĩnh. Thì ra là, tưởng tượng vĩnh viễn so thực tế đáng sợ. Sợ nhất là lúc chuyện này xảy ra, bởi vì tưởng tượng qua quá nhiều cảnh tượng kinh khủng hơn, người, ngược lại không sợ.
Cô cười với Thiến Thiến: "Thật ra Tiếu Bạch là em họ tôi. . . Tối hôm qua công việc nhiều quá mệt mỏi nên tôi ở nơi này ngủ. . . Hai người đi vào trước đã. . . Hình như Tiếu Bạch đi mua đồ ăn rồi, chắc lát nữa sẽ về. Hai người ngồi đi, tôi đi rửa mặt, ngượng ngùng, như vậy mà tiếp đãi hai người."
Sau đó vào phòng dùng thời gian nhanh nhất đánh răng rửa mặt, thay quần áo. . . Lại khẩn cấp nhắn tin cho Tiểu Bạch: "Thiến Thiến và bạn học của anh tới nhà anh, anh mau về đi, em nói anh là em họ của em, đừng làm lộ! SOS! !"
Sau đó vào phòng bếp gọt hoa quả, rót nước, lấy tư cách một trưởng bối ngồi ở phòng khách, cùng bọn họ chờ Tiếu Bạch về.
"Vị bạn học này xưng hô như thế nào?"
Bạn nam kia rất kính cẩn nói: "Giảng viên được, em tên là Đại Dũng, là bạn học của Tiếu Bạch, bây giờ đang đi thực tập cùng nhau. Hôm nay Tiếu Bạch không phải đi làm, em chỉ muốn mang Thiến Thiến tới tìm cậu ấy nói chuyện một chút. Bọn em cũng sắp tốt nghiệp ngành du lịch."
Cô vừa gọt táo vừa nói "Ở nhà không cần gọi giảng viên, gọi chị Tiểu Mỹ là được. Các ngươi tốt nghiệp ngành du lịch xong nghĩ làm ở đâu chưa?"
"Có lẽ là đi Vân Nam Lệ Giang. . ."
Còn chưa nói hết lời, liền bị Thiến Thiến cắt ngang. . . Cô nhóc Thiến Thiến này, từ lúc đi vào vẫn trầm mặc không nói, lại dùng ánh mắt nghi ngờ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, làm cô hoảng sợ. . . Cũng may cô vẫn bình tĩnh được. . . Dù sao cô chính là không thừa nhận, cô ta có thể làm gì được cô?
"Giảng viên Mạc, lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm. . . Sao cô lại giả vờ không biết Tiếu Bạch. . ."
"Ha ha, chúng ta đã nói trước ở trường học cứ giả vờ như không biết nhau. . . Cậu ấy là một sinh viên, không muốn khiến cho người ta nghĩ lung tung là cậu ấy có đặc quyền riêng. . ."
Lời nói lần nữa bị cắt ngang: "Vậy cũng không cần giả vờ giống như thế, đã cùng nhau ăn cơm rồi, cần gì lại nói dối . . ." Giọng nói hình như có mùi thuốc súng. . .
Làm cho cô, đành phải, bưng ra dáng vẻ giảng viên: “Còn không phải vì tên nhóc Tiếu Bạch kia muốn chơi, thật ra cũng không có gì lớn, em không cần để ở trong lòng.”
Tạch...h...h..!!, cửa phòng khách bị mở ra, Tiếu Bạch coi như đã về. Quay đầu nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt màu đen kia làm hô hấp của cô càng thêm căng thẳng, cô trở về anh ấy bằng một nụ cười. . . Anh ấy mới quay đầu lại chào hỏi với hai người đang ngồi trên ghế sofa: "Này! Tại sao hai người lại tới đây? ! Tới cũng không nói trước với mình một tiếng, mình lái xe đi đón các cậu!"
Thiến Thiến im lặng nhìn hỗ động giữa cô và Tiếu Bạch, liếc mắt một cái lại không đưa ra bình luận. . .
"Bọn mình là tạm thời nghĩ đến. . . Không phải muốn nhìn xem cậu có kim ốc tàng kiều không. . . Ai biết. . . Chị cậu lại ở chỗ này, khó trách bình thường cậu đều không cho bọn mình đến chơi." Đại Dũng nói, "Mình còn tưởng rằng rốt cuộc có thể nhìn thấy em gái cây xoài của cậu có bộ dáng như thế nào."
(Kim ốc tàng kiều: đem người yêu giấu đi, bao dưỡng)
Tiếu Bạch ở ghế sofa đối diện ngồi xuống, duỗi chân một cái, gãi gãi tóc của mình ngây ngô cười: "Ha ha, sao có thể tùy tiện để cho các cậu thấy mặt em gái cây xoài của mình chứ."
"Tiếu Bạch, nếu giảng viên Mạc là chị của cậu, sao hai người luôn làm như không biết nhau vậy."
"Ha ha, chơi rất vui chứ sao."
"Tiếu Bạch," Thiến Thiến thản nhiên nhìn cô và Đại Dũng. . . Trong nháy mắt làm cho cô sinh ra ý niệm rút lui. . . Đề tài kế tiếp, chẳng lẽ. . . Trẻ nhỏ không nên nghe. . . Tuy nói cô cũng không phải là thiếu nhi. . ."Mình hỏi cậu, gần đây cậu đang cố ý tránh mình sao?"
Éc. . . Xem đi, cô đã nói là cấm trẻ nhỏ mà. . . Vội vàng đứng lên làm bộ đi vào bếp rửa chén. . . Bạn nam kia cũng làm bộ phải đi giúp cô. . . Phòng bếp vốn không lớn, hai người lại chen vào. . . Mấu chốt là. . . Thật ra một chút hiệu quả cách âm cũng không có. . . Rất hiển nhiên, bạn nam kia cũng giống cô, rõ ràng rất hừng thú với chuyện của hai người bọn họ, còn giả vờ, lặng lẽ trốn vào phòng bếp. . .
Cô cười một tiếng với Đại Dũng, nói nhỏ: "Cậu nhóc, cậu thích Thiến Thiến hả?"
Đại Dũng sợ đến mức lắc đầu lia lịa: "Không có không có không có. . . Em không dám. ."
"Cắt, có gì không dám, em sợ như vậy làm gì. . ." Vì vậy, không nói thêm gì nữa. . . Chuyên tâm lau bếp. . . .
Tiếu Bạch nghiêm túc nói: "Không có, mình tránh cậu làm gì?"
Thiến Thiến: "Vậy sao gần đây cậu không tới tìm mình. . . Gọi điện cậu cũng không nghe?"
Tiếu Bạch: "Gần đây mình rất bận. . . Không nghe điện thoại của cậu được. . ."
Thiến Thiến hơi giận hổn hển: "Bận? Vậy hôm nay cậu cũng bận sao?"
Tiếu Bạch bình tĩnh uống trà, còn cười nữa, ôi, nếu cô là Thiến Thiến cô sẽ rất muốn đánh anh ấy mấy cái: "Xế chiều hôm nay mình có hẹn đó. Mình có chuyện của mình, có ai quy định mình rảnh thì nhất định phải đi tìm cậu."
Ánh mắt sắc bén của Thiến Thiến chợt nhìn về phía phòng bếp, làm cô sợ hãi vội vàng xoay mặt giả vờ chuyên chú lau bếp, chỉ nghe thấy giọng nói sắc bén của Thiến Thiến, đâm thẳng vào lỗ tai của cô: "Tiếu Bạch, cậu và Đại Dũng nói. . . Em gái cây xoài là chuyện gì xảy ra?"
Tiếu Bạch: "Chẳng có chuyện gì cả, là bạn gái của mình. Rất kỳ quái sao?"
Giọng nói Thiến Thiến đã mang theo tiếng khóc nức nở: "Cho nên, lúc trước cậu tới khoa nghệ thuật, không phải tới tìm mình?"
Trầm mặc. . . Cô và Đại Dũng cũng không dám động. . . Cả căn phòng quá yên tĩnh. . . Yên tĩnh đến đáng sợ. . . .
"Vậy tại sao cậu không nói rõ ràng với mình? Mỗi lần còn cùng mình ăn cơm? Để cho mọi người trong khoa nói hưu nói vượn? Không phải nói em gái cây xoài của cậu cũng là người khoa mình sao? Rốt cuộc là ai? Cậu nói đi. Thiến Thiến mình còn không hèn hạ như vậy, cậu nói rõ ràng mình sẽ không quấn quýt lấy cậu nữa. Không cần chơi trò mèo vờn chuột với mình."
Tiếng uống trà. . . Tiếu Bạch chết tiệt, có cần bình tĩnh như vậy không. . ."Vậy, mình phải nói với cậu cái gì. Lại nói, chúng ta chỉ là ăn với nhau một bữa cơm mà thôi, có cần nghêm túc như vậy không, chẳng lẽ nói, xin lỗi, mình đã có bạn gái, không thể ăn cơm với cậu được."
"Cậu. . . . Cậu biết rõ mình. . . . Mình. . . Cậu còn như vậy, cậu không cảm thấy cậu rất quá đáng sao?"
"Thiến Thiến, mình coi cậu là bạn. Mình hi vọng cậu cũng thế. bây giờ cậu như vậy, mọi người đều thấy khó sử. Sao phải như vậy?"
"Được, vậy cậu nói cho mình biết. . . Bạn gái của cậu rốt cuộc là ai. . . . Hoặc là, mang cô ấy tới gặp mình, mình sẽ không bao giờ bám lấy cậu nữa."
Tiếu Bạch đứng lên, dùng giọng điệu lạnh lùng mà cô chưa bao giờ nghe qua, nói: "Tăng Thiến Thiến, bạn gái của mình là ai không liên quan đến cậu. Cậu có thể đi được rồi."
Tác giả có lời muốn nói: oa ha ha, bây giờ ta, sẽ không có thời gian lên mạng, nếu có thời gian lên mạng sẽ nắm chặt tất cả thời gian đổi mới, xin mọi người tin tưởng. . . Nếu như không thấy, là bây giờ thật sự không có thời gian. . . Canh hai hôm nay. . . sẽ tung ra hoa hoa. . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.