Sau khi đi Hà Nội công tác về, Hân nghỉ ngơi xong liền sang nhà Dung thăm bé Thương. Lúc vừa sinh bé Thương ra Hân đã mang rất nhiều đồ đạc trẻ em đến tặng, gia đình lúc đầu cứ mãi từ chối không nhận, sau cùng cũng phải thua người kiên trì là Hân, đành phải nhận. Kể từ đó mỗi tháng vào mùng năm Hân sẽ mang sữa, tã, đồ chơi đến cho Thương, vậy nên mặc dù Hương và Dung làm mẹ nhưng chưa bao giờ tốn tiền những thứ vặt vãnh như vậy. 
Khi Hân đến có mang theo một đóa cúc họa mi, Hương nhận lấy đóa hoa, cẩn thận cắm chúng vào bình hoa ở bàn ăn. Hân rửa tay mình xong mới bế Thương, con bé thấy cô cứ mãi cười, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra chụp lấy không khí. 
"Bé Thương ở nhà khỏe không?" Hân hỏi, mắt vẫn không liếc lên nhìn Dung cái nào. 
"Khỏe như trâu." 
"Ai đời lại nói bé Thương là trâu!" Hân trách, nhưng trên môi không thể nào tắt đi nụ cười. Kể từ ngày đám cưới của hai người họ trái tim Hân như chết lặng, cô tự nhủ rằng mình không còn cách nào có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt Dung, cho dù là nhớ là thương cũng từ nay đôi ngả đôi đường. Nào ngờ cô vẫn có thể xuất hiện trước mặt chị ấy, giả vờ rằng cô chẳng còn chút tình cảm nào với chị, chỉ còn tình yêu vô bờ bến với đứa trẻ chị sinh ra. 
Điều Hân không ngờ đó chính là Hương không hề ghen, chẳng bao giờ em ấy mặt nặng mày nhẹ với Dung, nếu như ngày xưa em ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-o-nha-toi/778120/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.