Chương trước
Chương sau
Gần đến giữa trưa, sau khi nhận được cuộc gọi từ Tưởng Doanh, Diệp Ân lập tức lái xe đưa Khương Nhã Tịnh đến một quán nước gần trường học mới của cô lớp trưởng để gặp mặt.
Thời điểm hai nữ nhân xinh đẹp vừa bước vào đã gây sự chú ý đến không ít người, ngay cả Tưởng Doanh cũng bất ngờ vì không hiểu sao cô Khương lại đi cùng Diệp Ân, hơn nữa còn nắm tay nhau thân mật cứ như một đôi tình nhân vậy.
Sau khi ổn định vị trí, vừa gọi nước xong Khương Nhã Tịnh nhanh chóng giải thích với Tưởng Doanh, thẳng thắn nói rằng hai người các cô đã tiến đến mối quan hệ yêu đương. Tuy nhiên, thân phận của Diệp Ân lại được tiết lộ là một vệ sĩ 28 tuổi, trước đó đến trường BD vì muốn chấp hành nhiệm vụ.
Tưởng Doanh nghe đến đâu ngạc nhiên đến đó, sắc mặt chuyển biến bất thường. Vui có, buồn có, tiếc nuối xen lẫn thất vọng cũng có. Nhưng rất nhanh cô đã bình tâm trở lại, hồ hởi chúc phúc cho giáo viên cùng sư phụ của mình.
"Vậy. . . vậy từ nay em có thể gọi chị là sư phụ nữa không?" Tưởng Doanh ấp úng.
Diệp Ân mỉm cười: "Có thể. Tôi đã hứa sẽ dạy em học võ không phải sao? Sắp tới tôi cũng không quá bận, nhất định sẽ gọi em ra dạy cho em vài ngón đòn để phòng thân."
Nghe vậy, Tưởng Doanh liền cười tít mắt: "Vâng. Cảm ơn sư phụ!"
Quay lại chủ đề trọng tâm, Tưởng Doanh hướng đến Khương Nhã Tịnh, nói: "Cô Khương, sáng nay cảnh sát đến tìm em hỏi han nhiều thứ liên quan đến cô, còn có liên quan đến cả Trịnh Trung nữa."
Diệp Ân thoáng nhìn sang Khương Nhã Tịnh, muốn thăm dò một chút biểu tình của nữ nhân này.
Không ngờ mới đó Liễm Văn đã điều tra nhanh như vậy, có lẽ đã nhận ra những học trò của Khương Nhã Tịnh đều có vấn đề, đều có ba mẹ mất vì liên quan đến ma tuý.
"Vậy sao?" Khương Nhã Tịnh không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ điềm tĩnh: "Họ đã hỏi em những gì?"
Tưởng Doanh hồn nhiên đáp: "Em chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến Trịnh Trung thôi, khi họ hỏi về cô em đã lảng tránh, không muốn trả lời."
Ấn tượng của cô về tên nam sinh Trịnh Trung là rất xấu. Cô còn nhớ rất rõ tướng mạo của hắn mỗi khi đến nhà tìm gặp ba của mình, giao cho ông một gói hàng và không ngừng buông lời đe doạ.
Cái chết của hắn, đối với cô chính là rất đáng đời. Gieo gió gặt bão, loại người như vậy thật không xứng để nhận được sự thương tiếc từ bất cứ ai!
Chính vì vậy, cô đã mang tất tần tật những gì bản thân biết về hắn để khai báo với cảnh sát.
Trao đổi thêm vài câu, Khương Nhã Tịnh liền biết Liễm Văn đã nắm được bao nhiêu manh mối, và đã điều tra được đến bước nào.
Cô lập tức gọi điện thoại, phân phó Châu Lễ tìm đến tổ trọng án, dò hỏi xem gần đây có bị rò rỉ mảng thông tin nào liên quan đến Trịnh Nhàn hay không.
Thời điểm Khương Nhã Tịnh cùng Diệp Ân rời đi, Tưởng Doanh ngồi hướng mắt nhìn theo bóng lưng hai người, nắm đấm trong tay bất tri bất giác siết chặt lại.
Cô không biết những lời cảnh sát nói với mình có phải là thật không, nhưng cũng không cách nào xác thực, rằng cái chết của ba mẹ cô như thế lại có liên quan gián tiếp đến Khương Nhã Tịnh.
Tuy hai nữ cảnh sát không nói rõ ràng, nhưng cô liên kết với những gì Nhậm Phú Cường cùng đán đàn em hắn đã bôi bác Khương Nhã Tịnh trước đó, khiến cô không thể không dao động.
Chiếc RollsRoyce vừa rời khỏi, cô vẫn ngồi đó thẫn thờ rất lâu, những hình ảnh về cô giáo Khương trong suốt 3 năm gần đây không ngừng bay nhảy trong đầu khiến cô vô thức rơi nước mắt.
*
Ngồi trên xe, Khương Nhã Tịnh cùng Diệp Ân từ nãy đến giờ đều giữ yên lặng. Bầu không khí nặng nề khó diễn tả.
Xe vừa rẽ ra hướng cao tốc, Diệp Ân lúc này mới chủ động lên tiếng trước: "Nhã Tịnh. . ."
Khương Nhã Tịnh không quay sang, cũng không đáp lại, dường như chỉ muốn giữ yên lặng nghe đối phương nói tiếp.
Nếu cô đoán không lầm, thì những hành động kỳ lạ ngày hôm qua của Diệp Ân chính là vì đã nắm được một số manh mối từ phía cảnh sát, nên mới đến tìm gặp cô để xác thực.
Còn bản thân cô thì không hay biết gì cả. . .
"Nhã Tịnh, thật ra. . . những manh mối liên quan đến Trịnh Nhàn cùng Khương gia, hôm qua em đã được Liễm Văn cho biết." Diệp Ân ngồi bên ghế lái nhìn sang, thấy rõ vẻ mặt lạnh tanh vô cảm của Khương Nhã Tịnh, cô lặng lẽ thở ra một hơi thật dài.
"Vì thế nên em mới đến tìm chị để xác minh sao?" Khương Nhã Tịnh nghiêng mặt, bất lực cười khổ: "Em rốt cuộc là đang thương hại chị, hay vì muốn tiếp tục giúp phía cảnh sát điều tra nên mới đến tìm gặp chị?"
Diệp Ân duỗi tay nắm lấy tay Khương Nhã Tịnh, cô cảm nhận được tay của đối phương lạnh hơn hàn băng, thậm chí còn có chút run lên khiến nội tâm cô không khỏi đau nhói.
"Nhã Tịnh, em biết trước đây em đã nói dối chị rất nhiều. Nhưng lần này có thể tin em được không?" Diệp Ân hạ thấp âm lượng, hàng mi rũ xuống: "Sau khi biết được chị đến trường BD vì muốn báo thù cho em trai mình, em đã rất đau lòng. . ."
"Lúc đó, em không nghĩ được gì khác ngoài việc phải lập tức đến tìm gặp chị, muốn ôm lấy chị. Mọi cảm xúc lẫn lời nói của em hôm qua đều là thật lòng. Em không muốn quản quá nhiều, dù chị làm bất cứ điều gì, đi đến bất cứ nơi nào em cũng sẽ luôn theo sát bên cạnh để bảo vệ chị."
"Em hiện tại đã không còn làʍ t̠ìиɦ báo viên, họ cấp cho em những thông tin liên quan đến chị cũng chỉ vì muốn em hiểu rõ hơn về chị, tránh xa chị. Nhưng em thật sự không làm được. . ." Diệp Ân nói đến đây, cổ họng cũng bắt đầu nghẹn lại.
Sóng mắt Khương Nhã Tịnh long lanh như hồ nước.
Diệp Ân tiếp tục nói: "Thời điểm em bất chấp rời đi, họ không ngăn cản vì đã hiểu thấu lòng em. Nhưng họ đã căn dặn em không được phép làm ảnh hưởng đến họ. Dù sao đi nữa, Liễm Văn cũng là một tiền bối em rất kính trọng, em đương nhiên không thể vì chuyện tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến cô ấy."
Vừa ra khỏi đường cao tốc, Diệp Ân lập tức xoay vô lăng, tấp xe vào lề. Cô lấy hai tay nắm chặt bàn tay Khương Nhã Tịnh, vẻ mặt thấp thoáng bi thương không cách nào che giấu.
"Em đến tìm gặp vì rất nhớ chị. Em cũng rất vui vì được nghe những lời bộc bạch từ chị. Tuy em không thể nói với chị những gì phía cảnh sát đang điều tra, nhưng em tuyệt đối không phải bên cạnh chị vì muốn tiếp ứng cho họ."
"Nhã Tịnh, chị rất quan trọng đối với em. Em chân thực muốn bảo vệ chị. Nếu em không thể bảo hộ cho nữ nhân của mình, thì bất luận chị đi đến đâu, em cũng sẽ theo đến đó. Tin em lần này nữa thôi có được không?" Diệp Ân nói vô cùng chân thành, cô vuốt ve bàn tay trắng trẻo của đối phương hòng muốn sưởi ấm.
Bàn tay Khương Nhã Tịnh thoáng chốc tan đi cái lạnh, ánh mắt cũng ấm dần lên gần như được xoa dịu hoàn toàn.
Cô thừa hiểu tính cách của Diệp Ân, thuần khiết, trong trắng không pha lẫn dù chỉ là một chút tạp chất. Và hiển nhiên, nữ nhân này đã phải đấu tranh tâm lý lắm mới có thể bên cạnh cô ngay lúc này.
Bản thân buộc phải rơi vào tình huống khó xử, Diệp Ân đương nhiên sẽ không muốn làm tổn thương, làm ảnh hưởng bất cứ ai bởi sự lựa chọn của mình.
Khương Nhã Tịnh đều có thể thấu hiểu.
Nhưng điều khiến cô vui nhất ở đây, chính là cuối cùng Diệp Ân cũng có thể chủ động thốt ra những lời này. . .
Phải, chính là bất chấp những việc cô đang làm mà vẫn lựa chọn ở bên cạnh cô, cũng chính là điều mà cô luôn mong mỏi.
Nắm chặt lại bàn tay Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh dịu dàng toả ra ý cười: "Dù là trước đây hay hiện tại, kể cả là tương lai em có nói gì đi chăng nữa chị cũng đều sẽ tin em."
Tâm tình thả lỏng, cả gương mặt Diệp Ân lộ rõ vẻ mãn nguyện, tràn ngập yêu thương trong đáy mắt. Cô chồm người đến hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, cảm giác mát lạnh cùng hương trà thanh khiết nhanh chóng xộc vào khoang mũi.
"Nhã Tịnh. . . chị thơm quá." Diệp Ân vùi mặt lên cổ đối phương hít lấy vài cái.
Đôi má Khương Nhã Tịnh chợt nóng lên bởi hành động này, cô cúi thấp đầu mỉm cười: "Em cũng vậy, rất thơm. . ."
Chỉ trong chớp nhoáng, hai mắt Diệp Ân đã rừng rực hoả dục. Cô thở một mạnh một hơi, nũng nịu cầm lấy tay đối phương áp lên má mình: "Hôm nay chị có bận việc gì không?"
Khương Nhã Tịnh suy nghĩ vài giây sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy trở về nhé? Em. . . đói bụng rồi." Diệp Ân chu môi.
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Khương Nhã Tịnh bật cười, gõ gõ lên trán Diệp Ân, mềm giọng quở trách: "Càng ngày càng không biết tiết chế!"
"Chị thì thế nào?" Diệp Ân nhướn nhướn mi mắt: "Có tiết chế được không? Hay chỉ cảm thấy kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ khi nghe thấy lời mời gọi từ em?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô hết cách với người này, chỉ biết cắn cắn môi, thẹn thùng đáp lại: "Được. . . được rồi. Về nhanh thôi."
Dáng vẻ này khiến Diệp Ân thập phần thích thú, cô nghiêng đầu cười rộ lên, gấp rút phóng xe trở về nhà riêng của Khương Nhã Tịnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.