Chương trước
Chương sau
Vài ngày sau đó, Nhậm Phú Cường lại nhận được hung tin. Sắp tới hắn buộc phải hầu toà vì phía cảnh sát đã yêu cầu khởi tố vụ án hình sự.
Đứng trước tình huống này, Khương Nhã Tịnh đương nhiên không nhắm mắt làm ngơ. Đối với cô, đây cũng là một cơ hội tốt để có thể chiếm lấy toàn bộ lòng tin từ hắn.
Kể từ thời điểm đó cho đến nay đã được nửa tháng, vì quá bận rộn nên cô cùng Diệp Ân cũng không có cuộc gặp gỡ nào. Khiến cô không khỏi mất mát.
Bất quá, mỗi đêm cô đều tìm đủ mọi lý do để gọi đến nữ nhân kia. Tính đến nay, trong điện thoại cô đã có gần 100 tấm hình chụp lén Diệp Ân. Nhờ có nó cô cũng giải toả nỗi nhớ của bản thân, thỉnh thoảng đều ra vào thư viện ảnh để xem trộm nữ nhân của mình.
Kim đồng hồ chạm mốc 8 giờ, ngay lúc này cô cùng Nhậm Phú Cường đang di chuyển đến toà án.
Ngồi trên xe, Nghiêm Đình cẩn thận căn dặn một lần nữa. Vì tính chất vụ án nghiêm trọng, lại thêm có nhiều bằng chứng gây bất lợi cho hắn. Thế nhưng, nếu hắn chịu làm đúng theo lời cô thì phần thắng của vụ án này vẫn rất khả thi, không quá đến nỗi.
Nghe Nghiêm Đình dặn đi dặn lại cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu không nể mặt Khương Nhã Tịnh ở đây, Nhậm Phú Cường chắc chắn sẽ nổi điên mà mắng thẳng vào mặt cô luật sư vì tội lắm lời. "Âyyy. . . !" Hắn ngồi ở ghế sau vò đầu bứt tai, nghiến răng nói: "Chết tiệt!!! Sớm biết chiếc nhẫn ở trong bụng con ả đó, tôi đã mổ bụng ả ra để lấy lại rồi. Để bây giờ không phải phiền phức thế này!"
Nghiêm Đình nghe xong lập tức nhíu mày, nắm tay đặt trên vô lăng theo đó cũng siết chặt.
Cô ngồi bên ghế lái nhìn sang Khương Nhã Tịnh, chỉ thấy nữ nhân bên cạnh vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. . .
Khiến cô không khỏi thất vọng!
Cảm giác thất vọng này, kể từ lúc gặp lại Khương Nhã Tịnh đến nay cô không nhớ nó đã phát sinh bao nhiêu lần.
"Ông Nhậm, chút nữa ra toà ông phải thật bình tĩnh. Chỉ cần nhớ kỹ những lời luật sư Nghiêm căn dặn, ông nhất định sẽ bình an vô sự rời khỏi phiên toà." Khương Nhã Tịnh xoay mặt ra phía sau, mỉm cười trấn an.
Lời khuyên từ Khương Nhã Tịnh đối với hắn lại vô cùng giá trị, hắn lập tức gật đầu: "Được rồi. Khương tiểu thư, tôi trông cậy hết vào cô." Dừng ở bãi đỗ xe, cả ba bước xuống tiến vào phòng xét xử. Trước đó, Khương Nhã Tịnh đã nắm được thông tin, Cố Ninh Mẫn sẽ đại diện cho phía nạn nhân trong vụ án.
Vừa đặt chân vào phòng, thứ đầu tiên Khương Nhã Tịnh nhìn thấy chính là Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ đang ngồi ở dãy ghế phía sau tham dự phiên toà.
Đảo mắt một vòng, cô không tìm thấy Diệp Ân.
Có lẽ. . . nữ nhân kia không muốn đến, không muốn nhìn thấy cô trong bộ dáng xấu xa như hiện tại.
Khương Nhã Tịnh thả chậm bước chân tiến lên dãy ghế, ngồi song song một hàng với Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ.
Hai bên đều tập trung ánh mắt theo dõi diễn biến.
Phiên toà diễn ra căng thẳng, phía Cố Ninh Mẫn đưa ra bằng chứng, một chiếc nhẫn kim cương cùng với nhân chứng là chủ cửa hàng đã bán nó cho Nhậm Phú Cường. Nhận được những lời chất vấn từ Cố Ninh Mẫn, Nhậm Phú Cường xác nhận nó đúng là chiếc nhẫn của hắn.
Nhưng ngay sau đó, phía Nghiêm Đình chứng minh thân chủ của cô, cũng chính là Nhậm Phú Cường đã làm mất chiếc nhẫn cách đây hơn 1 tháng. Hơn nữa, hắn cùng nạn nhân vốn không có bất cứ mối liên hệ nào, đồng thời mời một số nhân chứng nguỵ tạo cho lời khai giả, dần dần biến hắn trở nên trong sạch.
Gần cuối phiên toà, vì không đủ yếu tố cấu thành tội phạm nên căn cứ theo quy định của pháp luật, Hội đồng xét xử đưa ra quyết định không khởi tố vụ án.
Thẩm phán tuyên bố Nhậm Phú Cường vô tội, kết thúc phiên toà.
Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ ném ánh mắt khinh miệt dán chặt Khương Nhã Tịnh.
Nghiêng mặt nhìn sang, tầm mắt Khương Nhã Tịnh chỉ lướt ngang hai người trong vòng một giây, không lộ chút biểu tình, tiếp đến liền đứng lên rời khỏi phòng xét xử. Nhậm Phú Cường theo sát phía sau Khương Nhã Tịnh, hắn nhếch môi nhìn Cố Ninh Mẫn, vẻ mặt không ngừng đắc ý.
Trên đường di chuyển đến bãi đỗ xe, hắn luôn miệng cảm ơn Khương Nhã Tịnh, thở một hơi đầy nhẹ nhõm.
"Luật sư Nghiêm!"
Nghe tiếng gọi, Nghiêm Đình xoay người lại. Khương Nhã Tịnh cùng Nhậm Phú Cường cũng dừng lại bước chân.
Cố Ninh Mẫn cùng hai nữ cảnh sát tiến đến.
"Luật sư Nghiêm. Cô vốn là một luật sư nhân danh công lý trừng trị cái ác, hiện tại lại vì một nữ nhân như cô ta biến thành kẻ máu lạnh. Cô cảm thấy xứng đáng sao?" Đến trước mặt Nghiêm Đình, Cố Ninh Mẫn nghiêm giọng oán trách.
Từ hơn 5 năm trước, cái tên Nghiêm Đình đã bùng nổ trong giới luật sư. Tuy cô chưa từng gặp qua Nghiêm Đình nhưng với những vụ kiện hiểm hóc qua tay nữ nhân này khiến cô không thể không thán phục. Đáng để ngưỡng mộ nhất chính là tâm hồn cao cả, luôn đứng về phe chính nghĩa để trừng trị lũ người xấu. . .
Bất quá, kể từ lúc được giáp mặt cho đến nay, hình tượng tốt đẹp của Nghiêm Đình trong mắt cô đã hoàn toàn sụp đổ!
Chỉ thông qua ánh mắt Nghiêm Đình dành cho Khương Nhã Tịnh, cô liền hiểu ra nguyên nhân nào đã biến một luật sư chính phái như Nghiêm Đình dần dần bị hắc hoá!
Nghe rõ những lời Cố Ninh Mẫn nói, Nghiêm Đình siết chặt tay, lẳng lặng giao mắt với đối phương mà không biết phải phản bác thế nào.
Cô không cảm thấy giận dữ, trái lại chính là cảm giác đau lòng cho bản thân. . . !
"Luật sư Cố. Cô vì thua kiện nên muốn tìm đến chúng tôi gây sự sao?" Khương Nhã Tịnh "hừ" lạnh.
Chung Giai Kỳ điên tiết chửi rủa: "Khương Nhã Tịnh! Loại nữ nhân thâm độc như cô, tôi tin chắc công lý sẽ trừng phạt cô thích đáng!" Nhấp mũi chân tiến đến một bước, Khương Nhã Tịnh khoanh tay đứng nghiêm trang, kéo nhẹ khoé môi: "Cảnh sát Chung, đến bây giờ cô vẫn tin công lý có tồn tại sao?"
Thật nực cười. . . !
Khương Nhã Tịnh âm thầm mỉa mai.
Nếu công lý thật sự tồn tại. . . cô cũng đã không đi đến bước này!
Hai bên giằng co bằng ánh mắt, bất chợt từ cách đó không xa lại truyền đến tiếng gọi.
"Luật sư Nghiêm, luật sư Cố."
Một nữ nhân độ tuổi trung niên đang dần tiến đến vị trí của hai đại luật sư.
Là nữ thẩm phán của Pháp viện tối cao, cũng là nữ thẩm phán chủ trì phiên toà vừa nãy.
Theo tìm hiểu trước khi diễn ra phiên toà, Khương Nhã Tịnh được biết nữ thẩm phán này tên gọi Ôn Dĩnh Hà, đã ngoài 50 tuổi.
Thế nhưng, thời điểm khi cô quan sát ở phòng xét xử, cô không ngờ bà ta lại sở hữu vẻ ngoài hack tuổi đến bực này. . . nhìn thế nào cũng chỉ mới gần 40, khí sắc ôn nhuận không lộ dấu hiệu của tuổi tác. Hơn nữa còn rất xinh đẹp, đường nét thanh thoát tạo cho cô cảm giác thân thuộc khó lòng diễn tả.
Đối với Cố Ninh Mẫn cùng Nghiêm Đình, nữ thẩm phán này chính là vị tiền bối được các cô tôn sùng nhất.
Trước đó, Ôn Dĩnh Hà là luật sư cấp cao đại diện cho bộ tư pháp tại thành phố X. Có thể nói, bà là một nữ cường nhân trong giới luật sư, một đại luật sư trong suốt mấy mươi năm hành nghề đều chỉ đứng về phe chính nghĩa.
Và cũng nhờ vậy, vào hai năm trước bà đã chính thức được bổ nhiệm trở thành thẩm phán.
Bất luận bà đứng ở cương vị nào, cũng chính là một vị tiền bối đáng kính đối với Cố Ninh Mẫn cùng Nghiêm Đình.
"Thẩm phán Ôn." Hai đại luật sư đồng thanh gọi một tiếng, cúi thấp đầu chào hỏi.
Thời điểm vừa đến bên cạnh, bà đứng giữa hai phe, nhìn một lượt những người đang có mặt. Nghĩ đến gì đó, ánh mắt lại dừng trên người Khương Nhã Tịnh.
Sau đó khẽ mỉm cười: "Khương tiểu thư, cô không tin trên đời này thật sự tồn tại công lý sao?"
Đáp lại ánh nhìn kia, Khương Nhã Tịnh lộ ra ý cười nhợt nhạt: "Thẩm phán Ôn, không phải tôi không muốn tin. Nhưng đáng tiếc cho đến tận lúc này vẫn chưa một ai có thể chứng minh cho tôi thấy nó thật sự tồn tại."
Đối diện với ánh mắt vô cảm của Khương Nhã Tịnh, độ cong trên môi Ôn Dĩnh Hà càng hiện rõ hơn.
Bà gật nhẹ đầu, không nói thêm những lời thừa thãi.
Cùng lúc đó, chiếc Bentley màu nâu chầm chậm tiến vào khoảng sân rộng lớn.
Xe lăn bánh đến vị trí nhóm người đang tụm lại một chỗ. Nhìn từ xa, Diệp Ân có thể thấy rõ sự đối lập giữa hai bên, cứ như hắc bạch phân tranh, toát ra một bầu không khí vô cùng căng thẳng. Đứng giữa còn có một nữ nhân đang xoay lưng về phía cô, vóc dáng mảnh khảnh cùng với mái được tóc búi cao lên, đầy tôn nghiêm và quý phái.
Là ai thế nhỉ. . . ?
Mở cửa bước xuống xe, Diệp Ân tiến lại vị trí Cố Ninh Mẫn, nhẹ nhàng cất tiếng: "Luật sư Cố."
Vì khá đông người nên cô gọi theo phép lịch sự. Sau khi nhận được tin nhắn, cô lập tức lái xe vào đây để đón Cố Ninh Mẫn rời đi.
Ôn Dĩnh Hà vừa nghe thấy giọng nói kia, mi tâm theo đó cũng nhíu lại.
Hơi nghiêng người nhìn về phía sau, lúc này Diệp Ân đã tiến sát đến bên cạnh bà.
Tầm mắt Diệp Ân quan sát những người có mặt, lướt qua Khương Nhã Tịnh cùng Nghiêm Đình sau đó dừng trên người Cố Ninh Mẫn: "Luật sư Cố, chúng ta về được rồi chứ?"
Dường như cảm nhận được ánh mắt ai đó đang siết chặt mình đến mức ngộp thở, Diệp Ân theo phản xạ quay mặt nhìn sang. Khoảnh khắc hai tia mắt vừa chạm nhau, Diệp Ân giật bắn cả mình, cả gương mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng, cô nhảy lùi về sau một bước.
"Ách!!!"
Hành động quái lạ của Diệp Ân khiến ai nấy đều không khỏi bất ngờ, bao nhiêu cặp mắt đều dồn hết lực chú ý lên người cô.
Nheo mày khó hiểu.
"Ân Ân. . . ?!"
Vừa thấy Diệp Ân xoay người muốn bỏ chạy, Ôn Dĩnh Hà lập tức chụp lấy cổ tay cô, trừng mắt quát: "Là con thật sao?! Đứng lại đó cho ta!!!"
Mọi người: ". . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.