Mặc dù vẫn còn men say, nhưng Diệp Ân dường như hiểu rõ Khương Nhã Tịnh đang nói đến vấn đề gì.
Ánh mắt liền trở nên trầm tĩnh.
Áp tay mình lên má đối phương, Diệp Ân vuốt ve một cách chiều chuộng.
Có một sự dịu dàng cô đọng trong đáy mắt, rất khó để hình dung.
Mà chính Diệp Ân cũng không hề phát hiện.
"Nhã Tịnh. . ." Cô gọi tên nữ nhân trong lòng.
Khương Nhã Tịnh mặt không đổi sắc, cứ thế nằm an ổn trong vòng tay, nhưng ánh mắt kia vẫn chăm chú nhìn Diệp Ân không rời.
"Rốt cuộc. . . cô đã biết được chuyện gì rồi?"
Nghe Diệp Ân hỏi Khương Nhã Tịnh vẫn không hé môi.
Cô giữ yên lặng, dường như không muốn trả lời.
Tiếng thở dài cất lên trong đêm tối, Diệp Ân thiểu não, đỡ Khương Nhã Tịnh ngồi thẳng người dậy.
"Được rồi." Cô đứng lên, nhẹ giọng nói: "Cô nghỉ ngơi đi."
Dưới tầng ánh sáng mờ nhạt từ đèn led phát ra, Khương Nhã Tịnh có thể nhận thấy biểu tình trên gương mặt người kia.
Biểu tình câm lặng của cảm giác bất an.
Khương Nhã Tịnh "hừ" một tiếng lạnh tanh trong mũi, tràn đầy mỉa mai.
Diệp Ân nghe rất rõ.
Thế nhưng, cô không ngoảnh đầu lại, trực tiếp bước ra khỏi lều.
"Diệp Ân."
Tiếng gọi xuôi theo chiều gió truyền đến tai Diệp Ân, cô liền xoay người lại.
Nhìn Khương Nhã Tịnh bằng một tia mắt ẩn chứa nhiều tâm sự.
Rất phức tạp, rất trăn trở.
Ngồi co người trên chiếc nệm hơi, Khương Nhã Tịnh buông bỏ tầm mắt, cô gục đầu, hỏi: "Tôi cho em cơ hội em vẫn quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457539/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.