Trong một khắc, ánh mắt Khương Nhã Tịnh lướt ngang qua khuỷu tay Diệp Ân, nơi vết thương hôm qua đã được băng kín cẩn thận. 
Nội tâm giằng co một lúc, cuối cùng Diệp Ân cũng quyết định buông tay. 
Nữ nhân mặt lạnh cứ thế rời đi không chút luyến tiếc. 
Khiến Diệp Ân đứng đó trơ trơ mắt nhìn, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi. 
Lặng lẽ thở dài, cô đành phải lên lớp, ngồi trầm tư suy nghĩ, xem nên làm cách nào để lấy lòng Khương Nhã Tịnh. 
Rõ ràng tối qua ánh mắt kia vẫn còn chứa độ ấm, không lý nào mới đó lại thay đổi nhanh như vậy? 
Có uẩn khúc gì chăng? 
Hay bản thân đã vô tình gây ra chuyện gì để nữ nhân kia phát hiện? 
Diệp Ân tập trung cao độ, nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc vì lý do gì Khương Nhã Tịnh lại lạnh nhạt với mình? 
* 
Quanh quẩn một lúc cũng đến giờ nghỉ trưa, cả lớp ùn ùn kéo xuống nhà ăn xếp hàng nhận suất cơm, ngồi vào vị trí để dùng bữa. 
Lóng ngóng một hồi cũng không thấy thân ảnh người kia, Diệp Ân thiểu não không màng đến việc ăn uống. 
Cũng may là 10 phút sau, Khương Nhã Tịnh đột nhiên lại xuất hiện, tiến đến ngồi xuống bàn giáo viên để ăn cơm như mọi lần. 
Không chút do dự, Diệp Ân vội cầm lấy khay thức ăn, chậm rãi bước đến, ngồi xuống chiếc ghế dài ngay bên cạnh Khương Nhã Tịnh. 
Xoay mặt nhìn sang, Khương Nhã Tịnh rũ xuống mi mắt, lãnh đạm nói: "Về chỗ ngồi của mình đi." 
"Không muốn." Diệp Ân cười, nụ cười có chút yếu ớt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457532/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.