*
Uể oải ngả lưng vào tường, Diệp Ân ngửa đầu, vỗ vỗ lên trán vài cái.
Cô khống chế tâm tình, dốc lực nén xuống mọi cảm xúc đang chực trào bên trong lồng ngực.
Tiếp đến liền chống tay lên thành bồn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đối diện.
Bất lực thở dài.
Càng ngày cô càng cảm thấy bản thân quái lạ!
Phải, rất kỳ quặc!!!
Khi không lại tơ tưởng đến những thứ linh tinh, không ra thể thống gì!
Do cô nhập vai quá chăng?
Cô muốn trở thành học trò chân chính của cô giáo Khương có đúng không?!
Chắc chắn là thần kinh có vấn đề!!!
Xoay nhẹ vòi nước, cô cúi người, tạt nước vào mặt mình.
Tỉnh táo lên nào, Diệp Ân!
Mày không phải nữ sinh năm ba, mày càng không phải học trò của Khương Nhã Tịnh. . .
Mày là sát thủ!!!
Đến đây để chấp hành nhiệm vụ, mày hiểu chứ?!
Được rồi được rồi, bình tĩnh lại nào!
Đứng thẳng người dậy, Diệp Ân hít sâu một hơi, thở mạnh ra cố xốc lại tinh thần.
Ánh mắt kiên định nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân.
Tận lực nhắc nhở.
Tốt rồi, tâm trạng đã bình ổn trở lại.
Cô xoay người, nhấp nhẹ từng bước chân, di chuyển về lớp học.
Thời điểm cô về đến nơi cũng là lúc chuông reo báo hiệu.
Tưởng Doanh dạo một vòng quanh lớp để thu lại giấy kiểm tra, mang đến bàn giáo viên nộp cho Khương Nhã Tịnh.
Xốc xốc lại xấp giấy A4 cho ngay ngắn, Khương Nhã Tịnh vội cất vào cặp. Khi cô ngẩng mặt lên đã trông thấy Diệp Ân đứng ngay trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457514/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.