Tại nhà cô, một bầu không khí trầm buồn vây quanh căn nhà. Từ một tổ ấm hạnh phúc nơi đây bỗng trở nên thật hiu quạnh.
- Gia Linh: Chị ơi. Chị ăn chút gì đi, chị cứ như thế này sao chị có thể cầm cự được
- Cô:….- cô không trả lời mà cứ ngồi ôm chiếc áo của nó mà thất thần
- Gia Linh: Gia An cũng không muốn thấy chị như thế này đâu
- Cô: Em ấy sẽ trở về có phải không??? Sẽ trở về đúng không???- cô nhìn Gia Linh với ánh mắt chờ mong
- Gia Linh: Đúng rồi, em ấy sẽ sớm trở về bên chị thôi. Em ấy thương chị như vậy mà. Vậy nên chị ráng ăn chút gì đi, em ấy trở về mà thấy chị ốm nhôm xấu xí là không được đâu
- Cô: Đúng rồi, đúng rồi, chị mà xấu xí em ấy sẽ chê chị cho mà coi. Chị phải ăn…phải ăn
Cô bắt đầu ăn từng muỗng từng muỗng cháo nhỏ. Gia Linh nhìn chị mình mà không khỏi đau lòng
Dinh…doong…dinh…doong-Chuông cửa nhà cô vang lên
- Phúc: Xin chào. Tôi đến thăm cô Vân
- Gia Linh: À. Mời anh vào, chị ấy đang ở bên trong
Vừa bước vào trong Phúc đã thấy cô tiều tuỵ đến đáng thương, đôi mắt xưng to bên dưới là quần thâm chứng tỏ cô không được ngon giấc và đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Khuôn mặt cô không còn vui vẻ mà chỉ tràn ngập những ưu tư. Cô vẫn ngồi đó thẩn thờ không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, cho đến khi Phúc mở lời thì cô mới biết Phúc đã tới.
- Phúc: Cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-hoc-sinh-hay-the-than/778159/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.