Bạch Hiên ngồi một góc quan sát, không phải là tận hưởng lễ hội, mà là đang quan sát từng cử chỉ dù nhỏ nhất của Tiểu Thu. Không biết từ khi nào, Bạch Hiên lại có cái sở thích "ngắm" cô kì lạ ấy. Cô cũng chỉ là giáo viên, chỉ là một người chị hơn năm tuổi mà thôi mà. Nhưng sự rạo rực trong lòng, cảm giác khó tả ấy càng khiến Bạch Hiên tò mò, muốn nhìn cô lâu hơn chút nữa.
Bạch Hiên chọn ngồi một chỗ, một vị trí thuận lợi để có thể thấy hết được sự đáng yêu đến ngây người của Tiểu Thu. Cậu làm bộ chống tay giống Tiểu Thu, những suy nghĩ vu vơ cũng theo đó mà lần lượt suất hiện trong tâm trí cậu.
Không rõ tại sao trong lúc này, Bạch Hiên lại nhớ tới lời của bài thơ mà cậu từng đọc được trên giá sách của bố, cũng không thể nhớ rõ tác giả là ai, chỉ giống như một làn gió nhẹ thoảng qua:
Nàng là tiên nữ hay thiên thần?
Mà khiến tôi ngày đêm mong nhớ
Khiến con tim tôi thổn thức nỗi niềm
Nỗi nhớ nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười và giọng nói du dương
Ánh mắt người sâu thẳm như đại dương
Nụ cười người là hàng vạn tia nắng
Giọng hát người tựa bầy chim sơn ca
Tất cả khiến cho tôi biết yêu
Biết nhung nhớ và cho tôi mơ mộng
Và cũng biết, người không thuộc về tôi.
Bạch Hiên cứ ngẩn người ra nhìn Tiểu Thu giống như người mất hồn vậy. Mãi cho đến khi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-be-nho-cua-toi/2961448/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.