Bạch Hiên nhìn vô hồn vào kim đồng hồ quay trên tường, cảm giác từng giây trôi qua, nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng cậu lại nhân lên nhiều lần.
Tiếng chuông "kinh! Kinh" của đồng hồ đã điểm sáu giờ vang lên, mới có thể đánh thức Bạch Hiên khỏi ảo mộng. Cậu sợ rằng Tiểu Thu sẽ không tỉnh lại nữa, sợ sẽ không được nhìn thấy nụ cười ấy thêm nữa.
Bạch Hiên từ sau cái chết của mẹ luôn khoá chặt cánh cửa trái tim, chỉ khi lần đầu nhìn thấy "chiếc" cười ấy, trái tim cậu đã đập loạn cả lên. Có thể nói đó là lần đầu cậu cảm thấy khó thở chỉ vì nhìn người khác cười, nụ cười "kì lạ" của một con người "kì lạ".
Bạch Hiên cũng là một người đọc rất nhiều sách, trong khoảng không gian yên ắng ở trong phòng bệnh, Bạch Hiên nếu không nói chuyện với bố Tiểu Thu thì cậu sẽ liên tục bị rơi vào trầm tư, rồi những câu từ mà cậu đã đọc trong sách vở cử liên tục hiện ra trong não bộ.
Có một câu rất đúng với tình trạng hiện tại của Bạch Hiên, trong một quyển sách có viết:" Nụ cười là chiếc chìa khoá duy nhất mở cửa được trái tim người khác."
Hay cũng có một câu nói mà cậu từng đọc qua:" Đôi khi, bạn chỉ mất một giây để mỉm cười rồi lãng quên, nhưng với người khác nụ cười ấy có thể tồn tại mãi mãi."
Chính vì Tiểu Thu, cô ấy chỉ đơn giản là cười cũng đã khiến Bạch Hiên mê mẩn.
Như trong Phan Ý Yên cũng từng viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-be-nho-cua-toi/2961415/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.