Cánh cửa phòng mở ra.
Dư Nguyệt lần đầu tiên thấy anh như vậy thật sự có chút lạ. Nhớ những lần trước gặp anh đều trong tình trạng nhếch nhác vậy mà hôm nay cứ như một bá tổng đang ở nhà vậy.
"Anh..."
Cố Thừa Trạch nhìn xuống theo ánh mắt cô. Anh thấy mình mặc rất chỉnh tề mà. Anh kéo cổ áo lại.
Dư Nguyệt quay mặt đi.
"Anh ra ăn cơm."
"Ừm! Ra ngay."
Dư Nguyệt khẽ quay lại nhìn anh.
Quả thật nhìn anh như vậy lại thấy rất vừa mắt nha. Mặc quần áo ở nhà thôi cũng đã đẹp như vậy rồi. Đến giờ cô vẫn còn không quên được lúc anh cởi chiếc áo công nhân ra. Dù chỉ là chiếc áo sơ-mi trắng rất đơn giản nhưng lại toát lên một khí chất rất cao quý. Bởi người ta nói không sai. Chỉ cần bạn đủ đẹp dù khoác trên người giẻ rách vẫn đẹp.
Cô cứ ngẩn người suy nghĩ. Cũng không biết anh đã ra từ lúc nào. Mùi hương nhàn nhạt hoà lẫn với sự thanh mát quanh chóp mũi.
Bàn tay ấm áp đặt lên trán mới khiến cô hồi phục tinh thần.
"Không sốt!"
Dư Nguyệt biết mình lại thất thố rồi lại giở trò đánh trống lảng.
"Chân tôi tê cứng rồi không đi được."
Cố Thừa Trạch gật đầu cũng không nói gì. Anh hơi cúi xuống, một tay vòng qua bế cô lên.
"A..."
Dư Nguyệt theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh. Dường như hai người phối hợp rất ưng ý với nhau.
Cô cũng không ngờ anh lại mạnh đến như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652546/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.