Tần San tỉnh lại, y tá vào kiểm tra một chút, lúc rời đi không quên đóng cửa lại. 
Lăng Mặc Hàn ngồi bên cạnh giường, nhìn Tần San gương mặt vẫn còn tái nhợt, qua thật lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí mệt mỏi nhưng vẫn mang theo một chút tức giận: “Cô mang thai, tại sao không nói với tôi? Cô cứ như thế không thương tiếc thân thể của mình sao?” 
Tần San thất thần nhìn lên trần nhà, trầm mặc một lúc, cũng không nhìn Lăng Mặc Thần, hỏi ngược lại: “Tôi đã rất nhiều lần nói với anh rằng tôi có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng mỗi lần anh đều không nghe tôi nói hết, vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Giai Ninh, đến cùng là tôi không thương tiếc thân thể, hay là anh mặc kệ sống chết của tôi?” 
Lăng Mặc Thần muốn tranh cãi mấy câu, nhưng nghĩ đến mình đuối lý, không khỏi cúi thấp đầu xuống. 
Hắn đột nhiên nhớ tới, cô liều lĩnh xông vào phòng họp ngày trưa hôm đó, xúc động đến mất lý trí, nhưng hắn chỉ cảm thấy cô khó chơi, nghĩ phải tranh thủ thời gian vứt bỏ. 
Tần San lúc này quay đầu nhìn Lăng Mặc Hàn, ánh mắt có chút mong đợi: “Hiện tại anh đã biết rồi, vậy anh muốn sao? Muốn cùng chúng tôi bắt đầu lại từ đầu? Hay là anh vẫn không thể từ bỏ Bạch Giai Ninh?” 
Cô dùng từ chúng tôi, có nghĩa là nếu Lăng Mặc Hàn tiếp nhận đứa bé, cũng nhất định phải tiếp nhận cô. 
Lăng Mặc Hàn ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Tân San 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3650983/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.