Chu Nam Kinh vừa gửi câu này xong, liền thấy có chỗ không đúng lắm.
Thứ nhất, Chu Nam Kinh hình như là chính hắn mà, chính hắn muốn đi kí tặng, sao hắn lại không biết tí gì hết?
Thứ hai, Lão sài ở dưới tầng nhà Chu Nam Kinh, buổi kí tặng gì đó, tốt xấu cũng là một BUG khai hỏa đó chớ.
Thứ ba, nếu tính như vậy, đó không phải là, mặc kệ thế nào…. Hắn cũng phải đi gặp mặt đó!
Tình huống này không đúng mà….. [:з」∠] Theo lý thuyết thì tác giả làm sao có thể bỏ mặc độc giả chớ.
Mẹ, vì sao IQ hắn hơn hẳn Lý Qua Qua, mà lại bày ra cái lý do không có đến một tí khoa học nào vậy hả!
Hắn cảm giác sắc mặt của mình lúc này rất khó coi, không chừng còn uể oải chẳng kém gì hàng cây ngoài cửa sổ đâu, đều là bị mặt trời thiêu cho nóng cháy cả.
Chu Nam Kinh vào lúc này chỉ muốn lấy một tiêu chuẩn weibo để biểu đạt oán niệm từ tận nội tâm #Ôi cái IQ của tôi#
Mà cố tình lại có thằng không sợ chết cứ vui vẻ múa may trên màn hình.
Ôn: Thật á!!!!!!!!!! Vui vãi Trùng luôn ngày tôi đến Bắc Kinh!!!!!!!!!!!! Vui đến mức chỉ muốn chửi bậy mà Phắc Phắc Thế sao tôi lại không biết tí thông tin gì cả? Trên weibo cũng chưa nói gì hết…. Cậu nghĩ tin đó có tin được không đấy???
Đúng lúc Chu Nam Kinh muốn bổ thêm một câu “Chỉ là nghe nói thôi” để cứu vãn cái tiết tháo của mình thì Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gan-viet-dong-nhan-thi-co-gan-mo-cua-di/2017163/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.