Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
Tống Quy Phàm đưa Trì Phi Điềm vào cư xá, lúc nhìn thấy chú bảo vệ vui tươi hớn hở chào Tống Quy Phàm, còn Tống Quy Phàm thì tức khắc khẽ gật đầu, anh còn chẳng để ý mấy…
Cho đến khi Tống Quy Phàm móc ra một chiếc chìa khóa, mở căn phòng đối diện phòng anh ra…
Trì Phi Điềm chớp mắt kinh ngạc mấy lần, giải thích thế nào đây.
Tống Quy Phàm vuốt ve mặt anh.
Trì Phi Điềm thì đứng đấy nhướng mày khó hiểu.
Tông Quy Phàm cong cong khóe mắt, đẩy chiếc mũi của anh lên.
Lỗ mũi anh lập tức bị treo ngược lên trời như mũi heo.
“…”
Bốn mắt nhìn nhau.
…
“Khụ khụ khụ, khéo quá đi, thì ra anh là người chuyển tới ngày hôm qua…” Trì Phi Điềm xoa xoa tay Tống Quy Phàm, đôi mắt nhỏ liếc xuôi theo cánh cửa hắn vừa mở ra, có chuyện tốt vậy sao, trên đời này thật sự có sự trùng hợp như vậy? Anh nhanh chóng não bổ ra cảnh hai người đi về cùng thời gian, đêm xuống lại ở lì nhà nhau, tìm một cái cớ không chịu về, nhân lúc hoa khôi giảng đường đang suy yếu mà bổ nhào qua…
Ngao, nghĩ thôi cũng chảy máu mũi rồi.
# ngày nào cũng si hán như vậy thật sự không được đâu #!
“Đúng thật là có duyên!” Tống Quy Phàm vào trong, quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, khóe miệng giương lên, lời nói đầy ẩn ý.
Trì Phi Điềm: “…”
Anh cố gắng hiểu xem Tống Quy Phàm đang có ý gì từ độ cong vi diệu trên môi đối phương, trên phòng trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gan-nem-xa-phong-thi-co-gan-to-tinh-di/1124564/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.