Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
Cậu nhìn tôi xem, có phải rất giống một con chó không?
Anh nhớ hồi còn cấp ba, mình lúc nào cũng chạy loanh quanh Tống Quy Phàm như cún con, da mặt còn dày hơn cả bánh ngàn lớp, vứt một lớp rồi thì vẫn còn cả đống lớp, giờ thể dục mỗi sáng luôn lén nhìn về phía sau, còn cố tình đi đường vòng đến trường, không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh. Tống Quy Phàm thuận miệng nói một câu, ghi mấy chữ, anh đều xem như báu vật trời ban đem đi giấu.
Thật ra nếu mãi luôn như vậy, anh cũng biết, cứ đâm đầu vào tình yêu này thì cũng chỉ có thể cam chịu số phận thôi. Lên đại học là lúc anh và Tống Quy Phàm chính thức nói chuyện yêu đương, Tống Quy Phàm chắc cũng hơi hơi thích anh nhỉ? Năm tháng đó có lẽ là quãng ngày vui vẻ nhất cuộc đời Trì Phi Điềm. Có một khoảng thời gian, Trì Phi Điềm vừa phẫu thuật viêm ruột thừa xong ở trong viện, ngày nào Tống Quy Phàm cũng đến lúc năm giờ sáng mua đồ ăn sáng cho anh, sau đó thẫn thờ ngồi chơi với anh nửa tiếng nữa, rồi mới gấp gáp chạy tới trường, học xong ba tiết lại tới chạy đến trường đại học kế bên mua cơm trưa mà anh thích nhất đem tới bệnh viện, chừng ấy cũng mất tận hai tiếng nghỉ trưa của hắn, buổi chiều học xong hắn lại tới chăm sóc anh, đọc truyện cho anh nghe trước khi đi ngủ. Trì Phi Điềm đương nhiên không nỡ dứt, nhưng vẫn liên tục thúc giục hắn mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gan-nem-xa-phong-thi-co-gan-to-tinh-di/1124552/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.