"Ừh, thì đã làm sao?" Ngọc Phong Tử ngây ngốc mở miệng.
"Haizzzzz." Thụ Yêu vỗ trán."Nếu như ta đoán không sai thì Bạch Hi đang trưởng thành, trải qua khoảng thời gian lễ rửa tội."
"Ừh." Ngọc Phong Tử vẫn không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đều nói trong tình yêu phụ nữ sẽ trở nên ngốc nghếch, hóa ra đàn ông cũng sẽ thế ư? Thụ Yêu không biết phải làm thế nảo cả.
"Phong Tử, chúng ta chỉ đi cỡ nửa tháng thì không sao, lấy Bạch Hi làm ví dụ thì chúng ta chỉ biến đổi rất ít, " Nói tới đây Thụ Yêu hít một hơi."Năm năm. Chẳng qua là thời gian không thay đổi thân thể chúng ta nhiều lắm, cho nên chúng ta chẳng có bao nhiêu cảm giác."
"Ừh, hả?" Hình như Ngọc Phong Tử đã nghe hiểu ra điều gì đó. "Cái..., cái gì? !"
"Đồ đệ, mau nhìn sư phụ xem, có trở nên trong suốt hay không? Thân thể có cứng ngắc hay không? Có phải sư phụ đã chết rồi không?" Ngọc Phong Tử khóc không ra nước mắt, năm... Năm năm? Hắn không thể tiếp tục ở đây quá năm ngày được! Nhiều nhất... Nhiều nhất là bốn ngày rưỡi!
Hai mắt Bạch Hi trợn to, sờ sờ tay Ngọc Phong Tử, lại vỗ vỗ gương mặt hắn.
"Không có, sư phụ, con không thấy trong suốt cũng không thấy cứng ngắc." Bạch Hi giang tay, tự mình nói cho Ngọc Phong Tử, sư phụ là tiên tộc, Thụ Yêu ca là Yêu, Bạch Hi biết cứ ba năm hai người bọn họ có thể rời đi một tháng, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ rằng lúc sơ ý tiến vào một không gian kỳ dị, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà đã qua năm năm rồi.
"Sao, làm sao có thể..." Ngọc Phong Tử ngây ngốc ngồi dưới đất, những người đi trước chính là ví dụ thực tế rõ ràng nói cho các sinh vật trong đảo biết rằng, chỉ cần không phải ngày giải khai phong ấn cứ ba năm lại xuất hiện một lần, thì hễ bước nửa bước ra khỏi đảo thì thân thể sẽ tan thành mây khói, vượt qua thời gian cho phép của ngày giải khai phong ấn, vậy thì nhất định sẽ già đi nhanh chóng rồi chết. Như vậy, năm năm trôi qua trong chớp mắt này, không phải là bọn họ đã sớm chết ngàn ngàn vạn vạn lần ư?
"Con mụ nó, ta trở về tìm hai con nhóc kia!" Ngọc Phong Tử thất thần trong chốc lát, nhớ lại cô gái đã làm bọn họ sai lệch thời gian, tức giận đùng đùng đứng dậy định quay trở về.
"Bọn họ đi rồi, không còn ở đó nữa, chẳng lẽ ngươi muốn hao phí năm năm nữa à? Cho dù chúng ta tới đó được, thì Bạch Hi cũng không đợi được." Giọng nói dịu vàng quẩn quanh bên vành tai Ngọc Phong Tử, lườm Bạch Hi một cái, thằng nhóc này, có vẻ không nóng nảy, kỳ thực sau khi nó thấy "Tương lai có thể xảy ra" mà lại không kể ra, chắc là sốt ruột khó nén thôi?
Bạch Hi nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái, không được tự nhiên gãi gãi đầu. Sư phụ cùng anh Thụ Yêu, sao mà vừa mới xác nhận cảm tình thì đã bắt đầu dính chặt lấy nhau vậy, làm cho cậu không biết được trong lòng có cảm xúc gì nữa.
"Tốt lắm, ngoan, đi thôi." Thụ Yêu vỗ vỗ bả vai Ngọc Phong Tử.
"Sư phụ, anh Thụ Yêu ca, đoạn đường còn lại hãy để Bạch Hi tự đi thôi." Những lời này sớm đã chôn lâu trong lòng, xin đừng chỉ vì con còn nhỏ tuổi mà tìm mọi cách bảo vệ con, cái con muốn không phải là sự bảo vệ, mà là trưởng thành để có khả năng bảo vệ cô ấy. Bạch Hi nghĩ như vậy.
"Đồ đệ, con… " Ngọc Phong Tử không hiểu, đồ đệ của hắn sao vậy?
Thụ Yêu ngược lại lại mỉm cười."Phong Tử, đi thôi." Kéo thắt lưng Ngọc Phong Tử qua, đi về phía ngược với nơi Bạch Hi muốn đến.
"Này, ngươi ôm ta làm gì hả, muốn đi cũng phải để ta cáo biệt đồ đệ ta đã chứ! Làm gì mà vội vã kéo ta đi vậy hả!" Ngọc Phong Tử kêu lên, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Bạch Hi, lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bạch Hi đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Thằng nhóc này, " Ngọc Phong Tử cười khổ. Đợi không được nữa rồi ư? Chim nhỏ luôn khát vọng sớm rời đi tổ ấm của mình, là vậy ư?
"Chúng ta đi thôi." Đối với chuyện này, Thụ Yêu chỉ thu bớt lại lựa đạo cầm tay Ngọc Phong Tử. Trẻ con rồi cũng sẽ có một ngày phải rời khỏi, nhưng sau khi nó rời đi thì vẫn còn có ta giúp ngươi cơ mà.
"Mặc kệ vì sao chúng ta không phải chịu cấm chế của đảo Mê Nha Độc, ta dẫn ngươi đi xem biển, như thế nào? Còn có ốc đảo trong sa mạc, núi Trường Bạch ở phương Bắc, Trường Sa ở phương Nam..." Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Ngọc Phong Tử, Ngọc Phong Tử mơ mơ màng màng cũng cảm nhận được những địa phương Thụ Yêu nói, không phải là hắn chưa đi qua những nơi kia, cũng chỉ là trở lại chốn cũ thôi, nhưng bây giờ quan hệ của hai người, e là sẽ không giống như lúc trước? Ngọc Phong Tử khẽ cười.
(Trường Sa này là tỉnh thuộc Hồ Nam Trung Quốc chứ không phải Trường Sa của mình đâu nhé)
"Nhóc con, chăm sóc bản thân cho tốt vào, đừng dễ dàng tin tưởng người xa lạ, biết không?" Giọng nói rất nhỏ rơi vào trong tai Bạch Hi đang trốn ở bụi cỏ cách đó không xa
“Sư phụ, anh Thụ Yêu, lần sau gặp mặt, con sẽ dẫn cô ấy đến gặp hai người.” Nếu cứ tìm kiếm Phạn Phạn dưới sự bảo vệ của ngọc phong tử và Thụ Yêu, cho dù tìm được cô ấy, cũng chẳng có ích gì, cậu vẫn chỉ là đứa bé cần cô ấy bảo vệ, chưa bao giờ tiến bộ, Cho nên quãng đương còn lại, cậu phải tự đi thôi.
**
“Cậu là ai!” binh lính trên tường thành nói vọng xuống Bạch Hi ở phía dưới. Đây là cổng Đế Đô, tường thành bằng sắt cao cao mhoo lên không cho phép các sinh vật không rõ lai lịch tiến vào, trên tường thành cứ mười bước lại có một binh lính, 20 bước lại có một khẩu pháo, trừ bỏ sư phụ và anh Thụ Yêu ca, còn có ai có thể tự do ra vào đây? Bạch Hi cười cười.
“Tôi tới từ khu an toàn bị bỏ hoang.” Giống như năm đó bị cô gái kia mang vào thành phố hi vọng, cũng từng nói như thế. Từ đâu đến? từ khu an toàn bị bỏ hoang mà đến chứ sao.
Bạch Hi hiểu rõ mình không thể lấy chứng nhận Dị Năng Giả trình ra ở thành phố Hi Vọng được nữa, cho dù thời gian này nhoáng cái trôi qua năm năm, cậu tin rằng trong căn cứ Dị Năng Giả có lưu trữ nó, nếu Đế Đô có thể biến thành khu vực an toàn nhất, như vậy trang thiết bị của nó nhất định tốt hơn thành phố Hi Vọng nhiều, chứ đừng nói tới bây giờ đã là năm năm sau rồi.
Binh lính nói mấy câu với bạn mình, ngay sau đó năm sáu người đi xuống, lập tức đã tới trước mặt Bạch Hi.
“Cậu từ chỗ nào của khu an toàn bị bỏ hoang?” Bạch Hi bị đám quan quân mặc quân phục vây quanh, đôi ủng da bóng bẩy trên chân chứng tỏ anh ta là người có chức vị cao nhất trong đám binh sĩ.
“khu 11.” Bạch Hi đã tìm hiểu rõ trên đường đi, không thể nói là khu 7 được, cũng không thể nói ra thành phố Hi vọng, mặc dù năm năm nay cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Tên gì?” Quan quân ôm tập tài liệu, tay cầm một cây bút máy đang ghi chép những gì anh ta nhìn thấy được.
“Ngọc Phong Tử.” Bạch Hi có chút khẩn trương, nghĩ ra một cái tên giả? Lỡ sư phụ làm gì ở trong Đế Đô, nếu cái tên giả này là của một người nào đó, như vậy cậu có thể hại người ta trong vô hình. Lặng lẽ tự nói với sư phụ ở trong lòng, sư phụ, thực xin lỗi, nếu con làm chuyện gì, khiến người nổi danh, sư phụ đừng để ý được không?
**
“Hắt xì! Ai nhớ ta vậy?” Ngọc Phong Tử lúc này vừa mới tới bơ biển thì bỗng dung hắt hơi một cái thật mạnh.
-
“Từng giết zombie chưa?” hai chân quan quân đang run run, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“… Chưa từng.” Bạch Hi nghĩ một lát rồi mở miệng, nếu như nói có, có phải sẽ bị nhét vào quân đội hay không, nếu như nói không có, có phải sẽ coi cậu như một kẻ bình thường mà để cậu vào trong thành không?
Không thể không nói lần này Bạch Hi thông minh, quan quân nhìn như lười nhác kia đúng là nghĩ như vậy, mặc kệ có dị năng hay không, chỉ cần là người từng giết zombie, thì đều có thể nhét vào quân đội. Đương nhiên là tầng thấp nhất, làm đội viên tiên phong đi giết zombie, nhung nếu chưa tùng giết zombie, thì trước khi ra chiến trường sẽ trốn mất.
“Được rồi, cười một cái.” Quan quân nhún vai ném tập tài liệu cho một tên lính ở bên cạnh mình, không thấy thú vị nên né mình ra.
“Tách tách.” Bạch Hi theo binh lính chụp nhanh một tấm hình, qua vài giây sau ảnh đã đi ra từ máy chụp ảnh,binh lính trực tiếp dán vào tập hồ sơ, chuẩn bị lúc trở về nhập vào trong internet.
“Đợi một chút.” Lúc Bạch Hi nhẹ nhàng thở ra chuẩn bị đi theo phía sau binh lính tiến vào tronh thành, thì tên quan quân dẫn đầu đang đi lên cầu thang chuẩn bị trở về vị trí của mình lại gọi cậu lại.
“Nhìn cậu có chút quen mắt..” Quan quân ngừng ở giữa cầu thang xoa cằm suy tư, người thanh niên trước mắt nhìn rất quen, đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ…?
“Này, mấy người các cậu, có nhớ đã gặp cậu ta ở đâu hay không.” Quân quan nghĩ mãi mà không có kết quả nên dứt khoái bỏ qua, ngược lại hỏi những binh lính khác.
Đám binh lính nhao nhao trả lời, lúc dời tầm mắt đến trên người Bạch Hi thì đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua làm mờ mắt.
Tuy rằng trong thành tốt hơn rất nhiều so với mấy năm trước lúc zombie mới xuất hiện, thế nhưng thường dân lại vẫn nhiều như trước, mọi người lai không theo đuổi Phương diện công trình kiến trúc nhiều lắm, gần như là thống nhất tiếp tục sử dụng phong cách niên đại những năm 80 của thế kỉ trước. Nhưng chỉ một cơn gió nhẹ, không lí do nào làm bay nhiều bụi đát như thế được. Quan quân nhíu mày, địa khái hai giây sau mắt mới mở ra được, hai giây cuối cùng này, quan quân chợt nhớ tới đã gặp người thanh niên kia ở đâu rồi.
“Cậu ta, là Bạch Hi!” Quan quân nói cái tên ra, đưa tới ánh mắt tham lam của đám binh lính ở chung quanh.
Bụi đất biến mất, vốn người thanh niên đang ở trước mắt lại đột nhiên không thấy bóng dáng.
“Báo lên, lục soát thành.” Quan quân nhíu mày, dặn tên lính bên cạnh, rốt cuộc con cá này cũng tới, xem ra Đế Đô, lại sắp có cái thu hoạch không nhỏ rồi, cô gái lần trước chạy thoát, hẳn đã trở lại rồi đi?
Một giây sau cùng, Bạch Hi xoay tròn, dung bụi trên đất để bay lên, sau đó nhanh chóng phát đọng đị năng khong gian trà trộn vào trong thành.
“Chết tiệt, sao mới vào thành mà đã bị nhận ra rồi.” Bạch Hi rời khỏi tường thành, cậu xuyên qua đám người, thật sự là khong nhịn được nói tục,cái cảm giá đang an toàn mà đột nhiên bị kéo về tuyến cảnh giới chỉ trong tích tắc thật sự là hỏng bét.
Chỉ Nhàn chỉ cho cậu xem một phần, còn muốn biết nguyên nhân tạo thành cái thế giới kia thì cậu phải đi tới Đế Đô. Nhưng cho dù biết cậu củng phải tới, bởi vì ở trong này, cậu phải mang đi một số thứ. Bạch Tiểu Hoa, cái con chó đốm đó đang bị nhốt ở đây.
“Các vị cư dân ở Đế Đô, buổi trưa yên lặng. Đương nhiên cũng không phải tôi muốn các vị yên lặng đâu.” Thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh trair rộng trong thành thị, giọng nói kia truyền ra.
Bạch Hi chậm rãi dừng bước, vểnh tai lên nghe radio. “Tạ Đắc, lại bắt đầu nhiễu dân rồi, mở đầu như thế không để chúng tôi làm việc à? !” Trên đường, các dong binh oán trách, đang ở Đế Đô nên cú cách vài ngày bọn họ sẽ bị sung quân điều đi thanh lý zombie ở đâu đó, chỉnh đốn lại lưu dân ở đâu đó, hoặc là đi tới nơi nguy hiểm kiếm một loại cây biến dị để thỏa mãn cái đám người điên có địa vị cao nhất trong thành này!
“Thôi đi, đừng oán trách, nghĩ thoáng đi chút có được hay không, không phải cậu còn muốn kiếm thêm chút lợi nhuận sao? Hừ!” Một binh lính già vừa ngậm điếu thuốc cỏ vừa móc móc lỗ tai. “Muốn sống tốt ở Đế Đô này, tất nhiên phải trả giá càng nhiều.” lời nói của binh lính già không khỏi làm bạch hi từ từ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, gió thổi nắng chiếu lên gương mặt tang thương đó, nhung trôn vẫn rất kiên nghị. Binh lính già nhả một làn khói, tiếp tục nghe nội dung radio.
‘không biết mọi người còn nhớ một người của bảy năm về trước chứ? … ! Nhất định mọi người không nhớ rõ, như vậy tôi sẽ cho mọi người xem một đoạn video nhé? ?” Người đàn ông đang nói hình như có chút ảo não, đã bảy năm rồi, chắc mọi người trong thành cũng không còn nhớ rõ nữa, có người bị thương, có người thì chết, làm sao có thể nhớ được chứ. Cấp trên vắt cổ chày ra nước nhất định sẽ bắt lấy cơ hội nay khấu trừ tiền lương của mình cho mà xem!
“Tích.” Bạch Hi lúc này đang ở ngã tư đường, khi tiếng tích kia vang lên thì xuất hiện một tấm bảng được đặt tùy ý ở bên đường chiết xạ ra hính ảnh có thể thấy được đèn đường, mỗi một cây đèn đường đều không chỉ có một ngọn đèn, mà mấy cây đèn chung quanh tạo thành dụng cụ chiếu hình, có lẽ, chúng nó còn có thể theo dõi thành phố hoặc phóng đạn? Ai mà biết được.
Khi hình ảnh được chiếu lên, Bạch Hi thừa nhận hô hấp của mình nhanh đến mức không thể dừng lại được.
Đó là Phạn Phạn, trên video cô ấy không có mấy phản ứng khi bị đám binh lính vây quanh lúc tiến vào Đế Đô, không người nào dám đụng vào cô ấy,hình như là trước khi vào thành đã bị ăn thịt thòi. Màn ảnh kéo xa ra, ở phía trên Phạn Phạn còn có hai cái máy bay chiến đấu đang lượn lờ, xem ra bọn họ rất sợ Phạn phạn, không dám xâm phạm cho nên chỉ có thể bày phòng tuyến nghiêm mật không cho cô ấy rời đi. Phạn Phạn… Đã ba năm, không, bảy năm rồi mới thấy cô đúng không? Gương mặt của cô chẳng hề thay đổi, nhưng ngay cả nụ cười như hoa quỳnh đó của cô cũng không hề có, cô không vui vẻ, đúng không…? Nhớ cô, không tiếng động làm bạn, nhớ cô, cười nhạo nhưng thực sự quan tâm, nhớ cô, nhớ trái tim ấm áp của cô.
Bạch Hi siết chặt tay, cố nhịn cảm giác muốn đi ngay để tiếp tục xem tiếp, tầm mắt quét qua bên đường, đi vào một cửa hàng nhỏ.
Năm phút sau Bạch Hi đi ra, lúc này cậu đã biến thành một người khác, cởi bỏ áo t-shirt trắng không hợp với mình, đổi lại tây trang màu đen, cởi bỏ quần dài, đổi lại quần thường bó sát người, đến cả đôi giày đế mềm vừa chân cũng đổi thành một giày da màu đen bóng loáng. Bỏ tiền vàng ra để đổi lấy quần áo khiến Bạch Hi tương đối hài lòng, bởi chủ tiệm kia nói cho cậu biết các con em nhà giàu rất thích loại trang phục này, hơi gần với phong cách những năm 200 của thế kỷ trước, chỉ có đám con nhà giàu mới rảnh rổi thiết kế quần áo dựa theo kiểu hình zombie, nhưng các nhà chính trị thì ngược lại, thích tiếp tục sử dụng phong cách Hoàng thất Châu Âu, bởi vì như vậy có vẻ bon họ sẽ troongtaif trí hơn người.
Hình ảnh này vừa xuất hiện Bạch Hi lập tức ý thức được nhất định là tin tức có liên quan tới mình, cho dù rất muốn, không đúng, là sự kêu gào từ trong thân thể muốn tiếp tục nhìn gương mặt đã bảy năm không gặp kia. Cúi đầu xuống, theo trí nhớ, Bạch Hi đi tới nơi Bạch Tiểu Hoa ở, ngẫu nhiên liếc mắt là đã thấy một góc hình ảnh của đường phố rồi, Phạn Phạn ở trên đang hơi cau lông mày, lông mi khẽ run, càng làm cho Bạch Hi không thể rời tầm mắt được.
Nhưng cậu chỉ có thể nhịn, nhất định phải tìm được Bạch Tiểu Hoa trước. Tin tức sắp tung ra kia nhất định là muốn bắt được cậu, cậu không nắm chắc có thể mang Bạch Tiểu Hoa rời đi dưới sự vây công của toàn thành, cho nên mới phải thay quần áo, nếu vừa nhìn mà thấy là quần áo của con cháu nhà giàu, như vậy sẽ không có nhiều ánh mắt đặt ở trên người cậu nhỉ?
"... Chính là như vậy, cho nên đề nghị Dong Binh ở trong thành, báo cho dân cư, thương nhân cũng phải chú ý, người này cực kỳ nguy hiểm, nếu ai từng gặp cậu ta thì xin báo lên cho nhân viên ở khu vực quản lý, sau đó nhân viên khu vực quản lý sẽ báo cho thống lĩnh Tạp Nhĩ, xin cám ơn." Sau đó rè một tiếng, radio kết thúc. Cùng lúc đó cụm đèn đường vốn đang chiếu video clip lên cũng lóe lên một cái, biến thành hình ảnh một người thanh niên lơ lửng ở giữa không trung.
"Hự!" Bạch Hi run run một cái, giẫm vào cống thoát nước, giày vừa mới mua lập tức in lên một vết bẩn.
Rút chân ra khỏi cống thoát nước trong khu vực quản lý. "Hít..., còn có một chút đau." Nhìn xuống mắt cá chân rõ ràng thấy chảy máu, Bạch Hi rên một tiếng, nhưng rốt cuộc tiếng rên này là vì gào khóc cho giày mới hay là mắt cá chân hoặc là vì ảnh chụp ở trên không trung thì không ai có thể biết được rồi.
Chỉ thấy thanh niên trong ảnh tóc tai lộn xộn, vẻ mặt mỏi mệt, đôi môi khô nứt, trừ bỏ ánh mắt đen láy ra thì đúng là không còn chút hình tượng nào nữa, hơn nữa bởi vì quá nhỏ nên làm xấu T-shirt trắng trên người... Khiến Bạch Hi nhìn không chịu được phải che mặt, ngay lúc quan quân buồn cười, ông ta theo bản năng khẽ động khóe miệng, từ bức ảnh có thể thấy cậu thanh niên kia cực kỳ giống một người đã bị đói lâu ngày chạy nạn mà đến thấy được một bàn toàn đồ ăn ngon, muốn ăn nhưng được cho biết là không thể ăn mà chỉ có thể nhìn.
"Được rồi, quả nhiên bị truy nã rồi." Bạch Hi tự nói, hẳn là Bạch Tiểu Hoa đang ở phòng hồ sơ của căn cứ Dị Năng Giả, một nơi bí mật trong tầng hầm ngầm. Sao Bạch Tiểu Hoa lại phải vào trong đó? Bạch Hi không biết, kỳ thực ngay cả việc Phạn Phạn rời khỏi Đế Đô như thế nào, vì sao cứ thỉnh thoảng lại mang một đám người không cần thiết tới căn cứ Dị Năng Giả, cậu cũng không có manh mối nào. Chỉ Nhàn chỉ cho cậu xem một đoạn phim ngắn, chứ không phải toàn bộ."Mặc kệ nói như thế nào, Đế Đô, căn cứ Dị Năng Giả, tôi tới rồi." Bạch Hi ngẩng đầu, vừa nhìn đã biết nơi đó chính là căn cứ Dị Năng Giả.
"Suỵt... Tránh xa một chút, đừng dựa gần như vậy."
"Hừ! Là mày dính tao có được không?"
Lỗ tai Bạch Hi hơi động, thu hết giọng nói có âm lượng không tính là quá nhỏ của hai người kia vào trong tai. Giả vờ ngồi xổm xuống liếc về phía sau, thấy hai người đàn ông một béo một gầy, người béo thì thấp hơn một chút, gầy thì cao một chút, hai người đó đứng ngang nhau ở một góc cách cậu không xa. Chắc chỉ là người qua đường thôi, Bạch Hi nhún vai, thầm than mình quá nhạy cảm. Đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, hai người kia lại nói.
"Được rồi được rồi, xin lỗi mà, anh đừng nóng, anh có thể đừng nổi cái tính khí nóng nảy này lên nữa để hoàn thành nhiệm vụ này có được hay không." Người gầy nhẹ giọng nói, sợ bị cái tính nóng nảy của Bàn Tử làm hỏng chuyện tốt.
"Mày nói ai... !" Bàn Tử bị người gầy bụm miệng. Người gầy hơi cong thắt lưng dán miệng lên tai Bàn Tử, "Anh có thể im lặng chút được không! Cứ lớn tiếng như vậy lỡ bị người nọ nghe thấy thì làm sao?" Bàn Tử giùng giằng, người gầy vội vàng dùng bàn tay còn lại giữ Bàn Tử, "Em và anh đều may mắn, có thể gặp được món hời như thế ở cửa hàng quần áo, may mắn có chú ý, hỏi ông chủ bán quần áo phương thức trả tiền của người nọ, bằng không làm sao có thể nhìn thấy chứng nhận dị năng của người kia chứ? Anh đừng làm loạn nữa, nếu cứ thế thì cả hai chúng ta đều sẽ không được gì! Nghe rõ chưa? Anh chớp chớp mắt, đại biểu rằng anh sẽ không làm khó nữa, em sẽ thả anh ra." Người gầy thấy Bàn Tử chớp mắt, từ từ buông lỏng tay ra.
"Hô, hô, " Gặp được không khí, Bàn Tử há mồm thở dốc, sau đó chợt nhớ tới cái gì, đỏ mặt lên."Hô, mày, nó, hô, chạy!"
Người gầy nghe không hiểu, nhưng theo bản năng theo tầm mắt Bàn Tử nhìn lại, sau đó, sau đó người gầy trợn tròn mắt, không thấy Bạch Hi nữa.
Từ lúc người gầy che miệng Bàn Tử thì Bạch Hi đã chạy đi, bởi vì người gầy muốn che miệng Bàn Tử thì cần phải nghiêng thân mình, cứ như vậy, người gầy không thấy Bạch Hi rời khỏi, mà Bàn Tử nhìn thấy nhưng lại không có cách nào báo cho người gầy. Chạy thoát thêm một lần, Bạch Hi cũng chẳng vui vẻ gì, trốn, trốn có ích lợi gì? Là đàn ông thì nên liều một trận, không phải sao? ! Là vì chung quanh nhiều người lắm ư? Hay là bởi vì, những ánh mắt kia đã sớm âm thầm nhìn chằm chằm cậu làm cho da đầu cậu run lên?
"Đi ra đi." Bạch Hi dừng bước, lúc này cậu đi tới một góc rẽ hơi vắng vẻ, nơi này không hề giống phố chính người đến người đi, cực kỳ thích hợp giải quyết vấn đề.
"Ba ba ba." Một nữ nhân vỗ tay đến gần Bạch Hi từ phía sau, cậu cấp tốc xoay người về phía sau thì ngay lập tức bị shock.
Rất rõ ràng, dáng người người phụ nữ trước mặt vô cùng tốt, mặc áo vét hở rốn, quần jeans thắt lưng thấp, ủng ngắn Lưu Tô hoạt bát, không có chỗ nào là không ổn cả. Nhưng khi tầm mắt Bạch Hi dời đến tay trái của cô ta, roi da? Bạch Hi nhíu mày. Ngay sau đó lại nhìn tới tay phải của người phụ nữ kia, súng lục? Rốt cuộc cô ta có lai lịch gì?
"Này, cậu bé đẹp trai, không phải sợ chị, chị sẽ không làm cậu bị thương." Người phụ nữ lắc lắc đầu, cười quyến rũ, dây chuyền kim cương trên trán phát ra tiếng vang kỳ dị.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi cùng chị, chị cam đoan sẽ đối với cậu thật tốt." Tay cầm roi che miệng, cô ta giống như thẹn thùng mà phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Nhưng ngược lại, lỗ chân lông của Bạch Hi càng co lại nhiều hơn, hơi run run, mặc dù đánh phụ nữ là không tốt, nhưng nếu đã là phụ nữ có mục đích, từ trước đến nay đều không phải là hạng người hiền lành gì. Bạch Hi cũng cười, cười vì rốt cục cậu cũng có cơ hội để xem xem mình có trình độ như thế nào.
Hai người giao phong trong sự im lặng, dáng người của người phụ nữ truy đuổi Bạch Hi vô cùng xinh đẹp, Bạch Hi lựa chọn cách cô ta một khoảng cách, vũ khí của cô ta là roi dài và súng lục, nếu cận chiến nhất định sẽ chịu thiệt.
Đất vàng, phòng lợp ngói, không biết là sân sau nhà ai. Hình như đây là khu bỏ hoang vắng vẻ, không có bất kỳ cửa hàng gì ở trước, đến ngay cả đèn đường có thể tùy ý thấy được ở Đế Đô cũng không có ở khu này, nhưng đối với Bạch Hi mà nói thì đây lại là một sự may mắn, ở Đế Đô này không có bất kỳ người nào có thể tín nhiệm được, khắp nơi đều có thể ẩn chứa nguy hiểm, không được nhờ ai giúp đỡ, đồng nghĩa với việc bớt đi một nguy cơ tiềm tàng, cho nên Bạch Hi tình nguyện đưa kẻ địch tới sân sau hiếm người này.
"Bốp!" Người phụ nữ kia vung roi dài quất vào đúng chỗ Bạch Hi đang đặt chân, Bạch Hi phản ứng cực nhanh thu chân về, cùng lúc đó khẽ đạp về phía sau, thân mình theo lực đạo này quăng về phía trước, tới đằng sau người phụ nữ kia, cậu không hề lưu tình chưởng một chưởng lên lưng cô ta.
"Khụ!" Cô ta không kịp xoay người, bị đánh trúng lưng, ho nhẹ một tiếng, không thể không bị nghiêng về phía trước, hai mắt lóe ra ánh sáng lạnh đột nhiên nhíu lại, tay vừa vung, roi dài đã đánh úp về phía Bạch Hi.
Công kích của cô ta cũng chẳng sắc bén gì, roi dài giống như đồ chơi chẳng tốt gì, cho nên Bạch Hi lập tức giơ tay tóm roi, nhưng cậu lại không lường được rằng roi dài còn có thủ đoạn khác. "Xít...!" Bạch Hi hít một hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn roi trong tay, trên roi này có xương gai thật nhỏ, không cẩn thận nhìn thì không thể thấy được, lại nhìn hai tay của mình, đã bị rạch vài vết.
"Rất thông minh." Bạch Hi cười nhạo một tiếng, trả roi dài lại cho cô ta, lui về phía sau mấy chục thước. Mà cô ta cũng không giận, vui mừng nhận lại đuôi roi.
"Cậu bé đẹp trai, chị thông minh, nhưng cậu có thích không? Cậu có thể gọi chị là Mẫn Mẫn." Mẫn Mẫn cười toét miệng để lộ ra hàm răng trắng, rõ ràng là tâm trạng Mẫn Mẫn đang rất tốt.
Bạch Hi không đáp lời, cậu biết đó mới chỉ là bắt đầu, hai bên đều chưa lấy bản lĩnh thật sự ra, cậu im lặng suy nghĩ những chiêu số mà mình có thể sử dụng.
Một hồi lâu mà không được đáp lại, Mẫn Mẫn dần dần sa sầm mặt. "Này, nhóc con, cậu đang nghĩ trốn như thế nào à?"
Hẳn là có thể sử dụng dị năng không gian như vậy... Còn có niệm lực, Bạch Hi sờ sờ đầu, không biết cái thân thể chớp mắt một cái đã trưởng thành thêm ba tuổi có thể dễ dàng sử dụng không đây? Hơn nữa trưởng thành cũng chỉ là thân thể, hoàn toàn không có quan hệ với chiến đấu, chiêu số cũng không tiến bộ, như vậy cậu nên đánh như thế nào... ? Có vẻ phản ứng của cô ta không nhanh bằng cậu, như vậy có thể lợi dụng chiêu thức mình khá thuần thục được không nhỉ? ...
"Phi!" Mẫn Mẫn nhổ một bãi nước miếng, tức giận dần tăng lên, Bạch Hi không hề thay đổi cảm xúc khi cô thay đổi tư thái khiến lòng của cô bị đâm một nhát thật mạnh. Chưa bao giờ... Và cũng chưa có một người nào, không có một người đàn ông nào có thể coi cô như không khí mà hoàn toàn không để ý.
Bạch Hi im lặng quan sát Mẫn Mẫn, nhẫn nhịn muốn thừa dịp câu hỏi khi đó của cô ta để xông lên cô ta. Mặc dù như vậy ổn thỏa, nhưng mà, nếu đến Đế Đô thực sự phải chiến đấu. Bạch Hi thu hồi tầm mắt, nếu mỗi một trận chiến đều phải lợi dụng đầu cơ trục lợi để chiến thắng..., như vậy sau này thì làm sao? Cậu tin tưởng vào thực lực tuyệt đối, bất cứ một động tác nhỏ nào đều sẽ giống như một cọng lông chim lướt qua người.
"Lần này, tôi sẽ không để cậu an lành đứng ở đó nữa đâu." Trong lúc Bạch Hi thu hồi tầm mắt thì Mẫn Mẫn cũng đồng thời cười tàn nhẫn, vung roi dài trên tay phải ra.
Bạch Hi dứt khoát thuấn di đến phía sau Mẫn Mẫn, muốn dùng chiêu lúc nãy đối phó với cô ta, chưởng một chưởng lên lưng Mẫn Mẫn, nhưng Mẫn Mẫn giống như thấy được nên đột nhiên ngồi xuống, rồi bước lên phía trước một bước, tay vừa chuyển, roi da đã như giương nanh múa vuốt đánh về phía Bạch Hi.
"Không tốt!" Bạch Hi tự nói, theo quán tính muốn bắt vật đang bay tới trước mặt mình. Không, không thể dùng tay bắt, bàn tay thoáng tê dại nhắc nhở hậu quả của việc lỗ mãng.
"Bốp!" Roi da rơi xuống đất, Bạch Hi lăn lộn ngay tại chỗ, mặc dù có thể dùng không gian thuấn di, nhưng ở một nơi bốn bề là địch như Đế Đô này thì vẫn nên bảo tồn chút sức lực cho an toàn, vậy thì cứ coi như là đang tập tránh né đi, đối với trận chiến đầu tiên này, Bạch Hi cũng không có nhiều khẩn trương lắm.
"A." Mẫn Mẫn cười nhạo, tay lại động, rút roi trở về.
Lúc Bạch Hi chuẩn bị tránh roi da, Mẫn Mẫn lại chậm rãi giơ tay phải lên, hé miệng xăn tay áo lên, lắc lắc đầu nạp đạn vào súng, động tác của cô ta cực kỳ thong thả, hình như là không sợ Bạch Hi sẽ chạy trốn, bởi vì tay trái của cô một giây cũng không ngừng đánh về phía Bạch Hi.
Bạch Hi chẳng phải thằng ngốc, đất vàng bị roi da của Mẫn Mẫn quật tạo thành khe suối nhỏ, khu bực đầy bụi bặm này lại chẳng có ai, nhưng mấy thứ này cũng chẳng quấy nhiễu tầm mắt của cậu, cũng chẳng phân tán sự chú ý cậu, khi Mẫn Mẫn lên đạn thì tiếng kêu vang lên nòng cũng đã rơi vào lỗ tai của cậu. Đây là một thế giới nhỏ bị bụi đất bao vây, Bạch Hi vừa tránh né roi da của Mẫn Mẫn vừa chú ý hướng đi của cô ta.
"Đoàng!" Mẫn Mẫn nổ súng. Ở cái thời đại lấy Dị Năng Giả làm chủ này, kỳ thực súng ống không còn bao nhiêu tác dụng, trên mặt Bạch Hi thoáng ý cười, sớm chuẩn bị tốt không gian thuấn di, phát động!
"Xoẹt."
Một dòng điện giống một con rắn độc nhỏ không thể nhìn rõ đánh thẳng vào đầu Bạch Hi. Là cái gì? Hình như bị giật một phát? Bạch Hi đột nhiên không thể khống chế được thân thể nữa, cả người cậu mềm nhũn, nhưng mà mục tiêu của con rắn kia lại không ở trên thân thể của cậu, mà là đánh trúng dây thần kinh nào đó trong đầu cậu.
"Sao lại thế này... ?" Tầm mắt mơ hồ, Bạch Hi siết chặt nắm tay thúc đẩy thần trí cố gắng lấy lại quyền khống chế thân thể.
Vừa nghĩ tới đây, cậu không tránh né gì nữa, roi dài của Mẫn Mẫn giống như một cái con mãng xà linh hoạt khỏe mạnh siết chặt Bạch Hi, xương gai chi chít hằn lên quần áo Bạch Hi.
"Roẹt...." Quần áo không chịu nổi lực phát ra tiếng kêu yếu ớt, áo của Bạch Hi nát tương rồi.
"A, nhanh như vậy đã đợi không kịp?" Một tay Mẫn Mẫn nắm chặt roi da, một tay khác che miệng cười khẽ. Nói những lời mà Bạch Hi nghe không hiểu lời..., nhưng nhìn bộ dạng lúc này của cô ta cũng biết không phải là lời hay ho gì!
Mẫn Mẫn phát lực, roi da quấn chặt lấy toàn thân Bạch Hi đột nhiên siết chặt hơn."Hừ." Bạch Hi cúi đầu, thét lớn một tiếng, roi da áp chặt lồng ngực, xương gai từ từ ma sát làn da vẽ ra mấy vết máu, máu chảy ra từng chút một.
"Cậu cho rằng, tôi thật sự là loại phụ nữ tầm thường chỉ sử dụng roi da cùng súng lục như thế thôi ư? Biết không bé đẹp trai, đạn của tôi không phải là đạn bình tường, dị năng của tôi là hệ tinh thần bẩm sinh." Mẫn Mẫn có tư thái như người chiến thắng, tốt bụng nói cho Bạch Hi biết nguyên nhân cậu ta thất bại.
"Thôi, nói với đồ quê mùa như cậu cũng vô dụng, nhất định cậu nghe không hiểu đâu. Chẳng qua lá gan của cậu cũng gớm thật, có liên quan tới nữ zombie bảy năm trước mà còn dám đến Đế Đô? Nữ zombie cùng một kẻ quê mùa? Thật sự là tuyệt phối! khà khà ha ha! !" Mẫn Mẫn quên hết tất cả mà cười to, giống như đã thấy được tiền thưởng dồi dào đang vẫy tay với mình ở phía trước vậy.
"Như vậy, vẫn chưa đủ đâu." Từ từ ngẩng đầu lên, Bạch Hi đáp lại Mẫn Mẫn một nụ cười rực rỡ. Cậu cúi đầu xuống là muốn che giấu biểu cảm mất tự nhiên do lúc đang phát lực tránh thoát roi da, nhưng nghe đến đó, Bạch Hi suy nghĩ, cậu không cần thiết phải che dấu nữa rồi nhỉ?
Mẫn Mẫn nhíu mày."Thế nào? Thật sự muốn để tôi đánh cậu thành tám khối à?"
"Chẳng lẽ phụ nữ đều vô nghĩa như vậy ư?" Bạch Hi cắn răng nói từng chữ từng chữ. Phụ nữ, chính là loài động vật này ư?
"Cậu..." Mẫn Mẫn đang chuẩn bị phản bác thì thấy lần này Bạch Hi không cho cô ta cơ hội mở miệng nữa rồi.
"Cô biết không?" Bạch Hi dần dần phát lực, roi da xương gai ôm lấy thân thể Bạch Hi, siết chặt làn da bên ngoài đã sớm bị tổn hại."Cô không có tư cách nói cô ấy như thế." Cả người cậu đang run rẩy, xương gai đâm vào trong máu thịt."Cô ấy hơn cô 1000 lần, một vạn lần." Hình như roi da cũng có chút không đành lòng nên phát ra tiếng rạch rạch."Cô không hề biết cô ấy, không hề hiểu cô ấy." Cơ bắp phồng lên bị xương gai đâm vào từng chút một."Cho nên, cô không được phép nói cô ấy như thế." Bạch Hi hít sâu một hơi, đột nhiên bứt đứt roi da, ngoài roi da văng tới phía bụi rậm thì còn có máu nữa.
Một người rõ ràng không có sức lực giãy dụa ra khỏi bóng tối, vậy mà lại được cô kéo ra khỏi đó. Như vậy, một kẻ không có sức mạnh để đi bảo vệ cô như tôi, tôi có thể làm một chuyện cho cô có được hay không? Mặc kệ nó có ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn đi theo trái tim của chính mình.
"Cậu, cậu làm gì?" Mẫn Mẫn trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những chuyện Bạch Hi làm, khi cô ta cảm thấy tay mình chợt nhẹ, sau đó lập tức phát hiện roi da bị bứt đứt, sắc mặt bống u ám ném roi da chỉ còn tay cầm ra.
"Vốn là dị chủng làm người ta ghê tởm, chẳng lẽ còn không cho người khác nói sao? Tôi cũng không tin một kẻ dị chủng có thể tốt hơn chỗ nào!" Mẫn Mẫn cấp tốc lên đạn sau đó kéo ra khoảng cách với Bạch Hi, cậu không thích nghe lời như thế à? Chị đây lại càng phải nói!
"Đủ rồi!" Bạch Hi phải dùng tất cả sưc lực mới có thể làm cho mình không để ý đau đớn trên người, miệng vết thương hãm sâu sền sệt mà mẫn cảm, mỗi một lần dính ít bụi đất đều sẽ khiến Bạch Hi đau đến tận thần kinh. Bạch Hi nhắm mắt, tái tạo lại môi trường xung quanh mình ở trong đầu, một chút ánh sáng được thắp lên, cậu đều tin chắc rằng mình có thể thấy được những ngọn cỏ lay động hay gió thổi bên người.
Mẫn Mẫn không lãng phí thời gian, kéo khoảng cách ra thì lập tức nổ súng! Lúc này Bạch Hi đã thấy rõ, từ trong nòng súng đúng là bắn ra một con rắn nhỏ màu vàng, cái đuôi đong đưa phóng về phía cậu.
"Đoàng!" Một trận run rẩy không chịu khống chế cùng hoảng hốt đánh úp lại, run run là do bị con rắn nhỏ đánh trúng miệng vết thương, tốc độ của nó là không thể nghi ngờ, lúc trước súng tự động mang tới động lực, còn có sự tức giận của Mẫn Mẫn làm hậu thuẫn kiên cường khiến nó hướng tới mục tiêu chưa từng có từ trước đến nay. Nhưng không sao cả, Bạch Hi hoảng hốt trong chớp mắt xong thì thanh tỉnh lại, lần này chỉ là vì muốn thấy rõ đối thủ của cậu rốt cuộc là thứ gì mà thôi.
"Đoàng!" Mẫn Mẫn lại nổ súng, ngay lúc này trong đầu Bạch Hi bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Cậu giơ tay lên chắn ở trước người.
"Ngưng!" Bạch Hi niệm chữ này ở trong đầu. Trong đầu xuất hiện một vật thể uốn éo, phải ngưng tụ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị một cái con rắn nhỏ màu vàng bằng bạc phá vỡ!
"Khụ." Bạch Hi nhất thời nhịn không được ho ra máu, con rắn nhỏ lại tập kích lồng ngực của cậu, nhanh như chớp đánh vào thần kinh của cậu, Bạch Hi run rẩy, thân thể không chống đỡ được nữa mà đau đớn. Đúng lúc này, Mẫn Mẫn lại nổ súng một lần nữa.
"Đoàng! " " đoàng! " " đoàng!" Liên tục ba con rắn nhỏ bằng bạc từ nòng súng mà ra, tia sáng màu vàng bao vây lấy con rắn nhỏ nhằm về phía Bạch Hi.
"Ngưng!" Bạch Hi thanh tỉnh, nhìn chằm chằm ba con rắn kia, một vật thể sền sệt hình đám mây bao phủ tay Bạch Hi. Con rắn nhỏ vốn đang hướng về phía Bạch Hi bây giờ lại yếu đuổi không còn sức lực, chẳng lẽ... là năng lực ngừng thời gian ư? !
Bạch Hi mở to mắt.
Quả nhiên là nó, Mẫn Mẫn cách đó không xa đứng vững dùng một tay bắn, nòng súng bắn ra ba viên đạn phát ra tia sáng vàng nhạt. Bạch Hi nhắm mắt, quả nhiên hình ảnh trong đầu cho thấy đó là ba con rắn nhỏ. Cậu mở mắt rồi nghĩ một lát, sau đó quyết định không làm gì cả.
Tất nhiên là năng lực ngừng thời gian tốt, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm gì mà cũng ỷ lại nó, vậy nếu có ngày nó mất công hiệu thì nên làm sao đây? Bạch Hi chuyển tầm mắt từ trên người Mẫn Mẫn đến trên tay mình, nơi này có một vật thể hình đám mây, là cái gì đây?
"Ngưng!" Bạch Hi nhắm mắt lại hô từ này ở trong đầu, nhớ lại cảm giác xuất hiện lúc trước, lúc đó ật thể hình đám mây lập tức lên tiếng trả lời, nhưng lúc này nó giống như không còn ý thức nữa biến nhỏ lại, nhẹ nhàng chạy trên đầu ngón tay Bạch Hi, sự vuốt ve mềm mại này khiến Bạch Hi ngưa ngứa trong lòng.
"Đừng làm loạn." Bạch Hi nhịn không được cười nói, nói xong liền sửng sốt. Đừng làm loạn? Sao nghe thế nào cũng thấy giống như đang nói với người ta vậy, cái vật thể hình đám mây này là thứ gì? Bạch Hi lắc lắc đầu. Nhưng đám mây trên đầu ngón tay vốn đang dịu ngoan lúc này lại giống như phát giận cắn cắn đầu ngón tay Bạch Hi, Bạch Hi kinh hãi, cắn? Rõ ràng nó không có miệng, nhưng đầu ngón tay lại có cảm giác tê dại bị nó khẽ cắn.
"Nếu mày đã xuất hiện từ suy nghĩ của tao, như vậy nhất định là có nguyên nhân, đúng không?" Bạch Hi quan sát nó. "Mày bỗng nhiên xuất hiện, là muốn chọc tao cười sao? Cám ơn mày, tao bị mày làm cho giật nảy mình đấy nhá! Có chuyện gì phiền lòng cũng đều chạy hết rồi." Bạch Hi lầu bà lầu bầu nói với thằng nhóc này, không biết tại sao lại cảm thấy nó thật đáng yêu.
"Đinh!" Âm thanh bén nhọn nhỏ bé quanh quẩn trong tai Bạch Hi, giống như âm thanh của chuông báo động mang thời gian trở về bình thường.
Thời gian lập tức trở về bình thường khiến Bạch Hi thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh trở lại.
"Nhóc con, thấy mi rồi nhé." Bạch Hi cười khẽ, dẫn khí vào vật thể hình đám mây còn đang chạy trên đầu ngón tay của cậu.
"Hô." Ba con rắn nhỏ màu vàng lại lần nữa về lại quỹ tích lúc đầu, cách Bạch Hi hai bước xa, vật thể được cậu rót khí vào lại chẳng có biến hóa gì.
Lúc ba con rắn vàng nhỏ bằng bạc lướt qua tay Bạch Hi, "Xoẹt" một tiếng, vật thể hình đám mây lúc này đã hút chúng vào trong cơ thể. Ngay sau đó "Bùm" một tiếng, vốn ở trong nó còn có ba tia sáng màu vàng, nhưng khi tiếng vang này vang lên thì ba con rắn kia giống như bị nổ tung mà biến mất.
Trong phút đó Bạch Hi có cảm giác, cậu cảm thấy hơi thở dị năng của Mẫn Mẫn từ trong cơ thể của thằng nhóc kia. Nó, nuốt năng lực của Mẫn Mẫn ư? Bạch Hi mở mắt ra nhìn bàn tay của mình, lại phát hiện có một chút không thích hợp, trên tay này... Bạch Hi vươn tay ra sờ sờ vật thể trong suốt trên tay mình.
Mềm mềm...
Không đúng! Bạch Hi nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
"Vẫn thấy được." Bạch Hi thì thào tự nói...
Theo lý thuyết thì chắc chắn người ta không thể thấy được khí này, trừ phi là hiểu được Nội Thị, hoặc là người sở hữu dị năng có thể nhìn thấu thiên hạ mới thấy được. Nhưng Bạch Hi không có dị năng này, chỉ biết Nội Thị, nhưng Nội Thị, chỉ có thể thấy khi cậu nhắm mắt tái hiện thực vật xung quanh mình mà thôi, như vậy tại sao cậu mở mắt ra lại vẫn thấy được nó?
Mẫn Mẫn nhíu mày, sao lại thế này? Sao bỗng dưng lại không còn cảm ứng với nó nữa vậy. Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn Bạch Hi, chẳng lẽ thằng nhóc này có thể thấy nó? Nhưng mà đến ngay cả mình có thể miễn cưỡng thấy được nó là do dị năng biến hóa tạo ra nó, vậy mà giờ lại không nhìn thấy nó nữa. Rốt cuộc cậu ta đã dùng phương pháp gì để thấy nó, và dùng biện pháp gì để chặt đứt mối liên hệ giữa mình và nó?
"Cậu đã làm cái gì?" Mẫn Mẫn trầm giọng nói.
"Làm gì?" Bạch Hi sửng sốt."Tôi chẳng làm gì cả." Bạch Hi mở miệng theo bản năng, nhưng lời vừa ra thì cậu lập tức hối hận, đây không phải là chưa đánh mà đã khai sao? Nếu như cậu thật sự chẳng biết gì, như vậy thì tại sao khi cô ta còn chưa nói một lời nào, cậu đã biết cô ta muốn hỏi cái gì rồi?
"Quả nhiên cậu đã làm gì đó." Mẫn Mẫn cắn răng. Xem ra thằng nhóc này khó đối phó hơn tưởng tượng của mình, mình là người phụ nữ thông minh, đánh không lại thì bỏ chạy, nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng tốt lành gì.
Mẫn Mẫn xoay người nhảy lên mái hiên, Bạch Hi định đuổi theo, nhưng vật nhỏ hình đám mây lại đột nhiên ghé vào tai cậu, vo ve vo ve không biết là đang nói cái gì.
Bạch Hi dừng lại.
"Rốt cuộc mày là cái gì vậy? Không chỉ tự di chuyển mà còn có thể nuốt hết sự công kích của người khác, chẳng lẽ, mày còn biết nói chuyện nữa ư? !" Bạch Hi rối tung rồi mù, thứ này, rốt cuộc là cái gì?
Trong mấy chục giây ngừng lại này, Mẫn Mẫn đã biến mất không thấy bóng dáng nữa. Bạch Hi nhìn mãi không thấy cô ta nên đành ngồi trên mặt đất.
"A..." Bạch Hi rên đau, lúc trước mặc kệ là chiến đấu hay là phát hiện ra điểm kỳ dị của nó, nhưng vẫn không dám thả lỏng thân thể của chính mình, còn bây giờ sau khi ngồi xuống thả lỏng càng làm cho cảm giác đau đớn khó nhịn lan khắp tay chân cùng trăm xương của Bạch Hi.
"Hít..." Bạch Hi đau đến run người, hai tay hai chân chạng ra nằm trên mặt đất, nhưng bởi vì bụi trên đất giống muối càng làm thương thế của cậu thêm đau nên đành phải ngồi dậy.
"Vo... ve..." Vật thể trên bờ vai lại chuyển động, giống như là đang dồn sức muốn nói chuyện.
"XÌ...." Cả người Bạch Hi giật giật."Mày đang làm gì đó? Hấp thụ khí của tao?" Ngực cậu phập phồng kịch liệt."Mày là do tao tạo ra mà lại muốn làm hại tao?" Vốn nỗi đau đớn đang chiếm cứ toàn bộ thân thể Bạch Hi, nhưng khi khí trong cơ thể đột nhiên bị hút đi làm cậu thanh tỉnh lại.
"Tránh ra, đừng ở gần tao!" Bạch Hi ôm lấy thân thể nặng nề của mình, đã lâu rồi không xuất hiện cái cảm giác một thân một mình này, không biết Mẫn Mẫn rời đi rồi có quay trở lại nữa hay không, không biết các Dong Binh khác có phát hiện ra cậu hay không, nhưng bây giờ, đến ngay cả thằng nhóc vừa mới khiến mình quên đi nỗi đau, hóa ra cũng là đồ vô lại ư? Chẳng lẽ thằng nhóc này cũng muốn cô phụ sự tín nhiệm của cậu ư?
Mặc dù chỉ ở chung với thằng nhóc này mười mấy phút, nhưng cái cảm giác có một chiến hữu, Bạch Hi thừa nhận cậu rất thích điều đó. Mặc kệ chiến hữu này có thể trợ giúp cậu bao nhiêu, nhưng nếu nó tồn tại, sẽ làm lòng Bạch Hi dễ chịu một chút.
Từng bước một đi từ sân sau vào trong nhà. Tuy rằng cái vật thể kia đã bị Bạch Hi lấy ra khỏi vai rồi ném ra ngoài, nhưng lúc vừa quay người thì nó lại trở về vai cậu.
"Kétttt..." Bạch Hi đẩy cửa ra, căn nhà đã lâu không có ai ở nên rớt xuống một ít bụi bặm.
"Hít." Bạch Hi bị bụi làm đau nên rên lên một tiếng. Đau quá... Tay phải vịn tường, tay trái khẽ sờ thân thể, lập tức đã thấy lớp chất lỏng đặc sánh dính ở trên tay mình.
Máu đỏ tươi kèm với đất dính khắp người, Bạch Hi đưa tay trái quệt một chút để nhìn.
"Nhiều máu như vậy..." Cậu hơi hơi váng đầu, là mất máu quá nhiều ư... ?
Một cảm giác trống rỗng truyền đến."Đáng chết... Mày lại hút khí của tao ..." Bạch Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn vật thể hình đám mây đang lơ lửng ở trước mặt mình.
"Rốt cuộc mày... Muốn làm gì... ?" Đầu càng nặng thêm, bước chân liêu xa liêu xiêu, Bạch Hi vô tri giác đi được vài bước, nhưng mí mắt lại cứ dính chặt lại...
"Rầm!" Cậu suy yếu ngã trên mặt đất, đến ngay cả cảm giác đau đớn do bị bụi đất dính lên miệng vết thương cũng không thể làm cho cậu thanh tỉnh.
Thằng nhóc kia... Mày muốn hút khí của tao đến khi tao chết mới thôi à... ?
Sau khi làm Bạch Hi hôn mê, nó vẫn tiếp tục hút khí của Bạch Hi, có thể thấy làn da của Bạch Hi đang từ từ biến thành khô quắt, hơi thở dần dần mỏng manh. Chẳng bao lâu sau Bạch Hi đã giống một cỗ thi thể nằm yên ở nơi đó.
"Ngu ngốc." Một giọng nói mềm yếu vang lên trong căn nhà.
**
"Ưhm..." Bạch Hi ngâm ra một tiếng rên thoải mái đến mức tận cùng.
Đợi chút! Sao lại thế này? !
Bạch Hi mở hai mắt ra, bắt đầu hoạt động gân tay, tiện đà đứng dậy.
Cái cảm giác tràn ngập sức sống này là sao vậy?
"Ha!" Bạch Hi quát một tiếng, chém ra một quyền.
Trừ bỏ trên người không có quần áo ra, thì tất cả cảm giác đều làm cho cậu nghĩ rằng mình đang mơ.
Miệng vết thương đâu? Bạch Hi sờ sờ người. Chưa nói tới bóng loáng như ngọc mà còn có thể co dãn dễ dàng, đây quả thực là còn tốt hơn lúc trước khi bị thương nữa.
Bạch Hi nhìn bốn phía, tro bụi phủ kín vật dụng cũ kĩ, lúc dẫm lên sàn sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, thỉnh thoảng gió lại thổi qua cánh cửa thủy tinh bị vỡ, còn có chiếc rèm mục nát bay bay theo gió, liếc mắt một cái là có thể thấy được căn nhà này đã lâu rồi chưa có ai tu sửa. Chẳng lẽ là có người tới nhưng lại rời khỏi ư?
Bạch Hi quay đầu, nhìn từ ngoài cửa đến chỗ bên cạnh mình, chỉ có một hàng dấu chân sạch sẽ rõ ràng đối lập với bụi bặm dưới chân, chứng tỏ rằng không có ai tới căn nhà này cả, hoặc là có cao thủ dị năng có thể trôi nổi ở không trung chẳng hạn?
"Ai lại có lòng tốt chữa khỏi cho mình rồi rời khỏi nhỉ?" Bạch Hi không hiểu, sư phụ và anh Thụ Yêu đã rời khỏi đây, Phạn Phạn thì chưa biết ở đâu, chẳng lẽ là Bạch Tiểu Hoa? Nhưng chắc nó không thần thông đến mức này đâu….? Bạch Hi ổn định lại tinh thần rồi bước hai bước, lúc tầm mắt quét qua một góc tối trong phòng thì lại thấy có thứu gì đó màu vàng nhạt đang nhúc nhích.
“Cái gì vậy?” Bạch Hi kinh hãi, nhìn thẳng thứ kia. Sao lúc nãy lại không thấy?
Đó là một vật thể lông nhung màu vàng nhạt, tròn vo, uốn éo thân thể, giống như đang duỗi người chuẩn bị đứng lên.
‘B-A-N-G…G G!’ ‘oàng!’ ‘oàng!’ ‘oàng!’ Nó giống như bụi măng sau cơn mưa xuân mà bắt đầu kéo dài tay chân, lung la lung lay chạy về phía Bạch Hi, trong lúc chạy, cái thân thể tròn vo đó, nếu như nói nó có đầu, có mặt, như vậy thì phải là ở chỗ mặt hé ra hai khe hở, nó cố gắng vùng vẫy mở cái khe hở kia ra, đột nhiên phát hiện là một đôi mắt ướt sũng.
Bạch Hi trợn tròn mắt nhìn vật nhỏ lông nhung tròn giống như quả khinh khí cầu vươn ra tay và chân, nó không giống một sinh vật bình thường, ngược lại giống bùn đất, vốn là một đống, sau khi bị nắn thì sẽ thành hình. Vật nhỏ này chạy đến trước mặt Bạch Hi, đã hoàn thành quá trình tiến hoá, từ một quả cầu, biến thành một thức có chân có tay, ngũ quan không thiếu một cái, nhìn còn có chút đáng yêu.
“Chủ nhân chủ nhân, tôi là thú giữ nhà của cậu ~” Vật nhỏ mấp máy cái miệng vừa mọc ra, phát ra cái giọng mềm yếu nhơn nhớt.
“Mày….” Bạch Hi vừa nói ra một chút.
“Dừng… ~ Ba cho rằng người ta sẽ nói như thế hả? Ngu ngốc!” Vật nhỏ kia nhếch miệng lên, tuy rằng miệng của nó không rõ ràng, hoặc là nói toàn bộ ngũ quan của nó đều không rõ ràng, nó mà ngậm miệng lại thì đúng là không thể thấy được, lúc hé ra có thể thấy hai cái răng nanh đáng yêu, toàn thân là lông ngắn màu vàng nhạt. Nếu nó nhắm mắt lại không nói chuyện, ai cũng sẽ nghĩ nó chỉ là một quả cầu có lông xù!
Bạch Hi run rẩy môi, cái vật nhỏ có thể thay đổi hình dạng này rốt cuộc là cái gì?
“…. Rốt cuộc mày là cái gì?” Bạch Hi xấu hổ nói, nếu cậu không lầm, vết thương trên người cậu là do nó trị khỏi?
“Đều do ba cả….. Giúp ba ăn hết mấy con rắn kia, đã không khen ngợi con thì thôi, con muốn nói chuyện cậu còn không cung cấp khí cho con, hu…. Muốn ở lại thì ba lại đuổi con đi…. Chữa trị cho ba thì ba lại xem thường con, ba, ba….. Ba ba thật xấu xa!” Vật nhỏ nói xong liền chu miệng khóc ô ô, run lên giống như là đang phải chịu nhiều uất ức vậy.
Bạch Hi trợn tròn mắt, ban nãy còn hiên ngang gọi mình là kẻ ngốc, vậy mà chỉ tích tắc liền khóc?
“Đừng khóc, đừng khóc mà, là tao sai, tao không coi thường mày mà.” Bạch Hi hốt ha hốt hoảng ôm lấy vật nhỏ, bởi vì cậu nhớ lúc cậu khóc mẹ sẽ ôm cậu vào lòng như thế này.
“Hu hu….. ba ba Bạch Hi…..” Vật nhỏ cuộn trong lòng Bạch Hi khóc thút thít mở miệng, “Con chọc ba ba đấy.” Nghe vật nhỏ nói như thế, Bạch Hi cứng cả người, cúi gằm mặt thì thấy vật nhỏ này đang đắc ý đang nhìn mình rồi, làm gì còn vẻ thương tâm như lúc nãy nữa chứ? !
“Mày……!” Bạch Hi lập tức tóm lấy nó, để xuống, chẳng lẽ nó chính là do trời phái tới để chỉnh mình ư? Lúc cậu chuẩn bị tức giận, vật nhỏ này lại mở miệng.
“Ba ba đừng nóng giận, người ta mới sinh ra, mẫn cảm lắm, ai bảo ba ba không quan tâm con.” Vật nhỏ bỗng nhiên biến hoá tính tình khiến Bạch Hi luống cuống tay chân, nhưng lúc này nó lại giống như một đứa bé làm sai chuyện, kéo ống quần cậu làm nũng.
“Haizzzzzz…..” Bạch Hi không còn cách nào, dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất. “Vật nhỏ, rốt cuộc mày là cái gì? Là do tao tạo ra hả?” Bạch Hi chưa guôi cơn tức cho nên không muốn nhìn cái cục bột đang cầu mong cậu nhìn nó.
“Ba ba Bạch Hi,con không phải là vật nhỏ, nếu ba muốn gọi con là cục bột nhỏ thì con là cục bột nhỏ, con là từ thân thể của ba mà ra.” Cục bột nhỏ chớp chớp mắt, dáng vẻ lấy lòng cọ cọ Bạch Hi.
“Sao mày lại biết suy nghĩ của tao?” Bạch Hi cả kinh, cục bột nhỏ chỉ là một cái xưng hô loé lên trong đầu cậu, nhưng làm sao nó lại biết được?
“Ba ba Bạch Hi, ba ba không cần lo lắng.” Vẻ mặt cục bột nhỏ nghiêm trnag, nói, “Con không biết chuyện của ba và mẹ Phạn Phạn đâu….” Lời còn chưa nói hết, nó đã cảm thấy không được bình thường, “Không không không không.” Nó vừa lắc đầu vừa run cổ giống như bác bỏ câu nói vừa rồi vậy.
“Ba ba Bạch Hi, con xuất hiện từ cơ thể của ba, tự nhiên sẽ biết suy nghĩ của ba rồi, nhưng ba ba không cần lo lắng chỉ cần con thực thể hoá rồi, thì sẽ không biết suy nghic của ba nữa ngoại trừ lúc ba suy nghĩ về con.” Cục bột nhỏ nghiêm túc nhìn Bạch Hi, nhưng lại giống như có ý khác.
Bạch Hi cười khổ, thằng nhóc này hiểu hết tâm tư của cậu rồi, mạ Phạn Phạn….” Xưng hô thế này thật đúng là làm cho mặt cậu có chút đỏ, thật không biết…. Đợi chút! Bạch Hi đột nhiên cảm giác được mình đã bỏ qua một tin tức trọng yếu.
“Thực thể hoá? Chẳng lẽ mày là thực thể hoá của niệm lực trong người tao?!” Bạch Hi kích động vỗ hai tay vào nhau, doạ cục bột nhỏ nhảy dựng lên.
Cục bột nhỏ run lên hai lần, sau đó mới mở miệng, “Đúng vậy, ba ba Bạch Hi, chẳng lẽ ba ba không biết sao?”
“Tao phải biết những chuyện đó à?....” Bạch Hi dừng một chút, “Bạch gia chỉ còn lại một mình tao, không có trưởng bối nào có thể nói chuyện của Bạch gia với tao cả.”
“A a, ba ba Bạch Hi, có phải năm nay ba ba 18 tuổi rồi hai không?” Cục bột nhỏ cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tâm tình Bạch Hi sa sút liền chuyển đề.
“Hả? Đúng vậy, sao thế?” Lúc vừa rồi, Bạch Hi đột nhiên bỗng nghĩ tới người cha đã mất của mình, nếu ông ấy còn sống, như vậy cậu cũng sẽ không đến mức cái gì cũng không biết nhỉ?
“Căn cứ theo ví dụ thực tế của Bạch gia thì thời điểm mười tám tuổi là thời điểm dễ dàng thực thể hoá niệm lực nhất. Cho nên hôm nay, ba ba mới có con.” Câu nói sau cùng của cục bột nhỏ vang lên hữu lực. “Tiếp cận gần với niệm lực chính là hệ tinh thần, cho nên con có thể cắn nuốt tất cả công kích hệ tinh thần yếu hơn con, chuyển hoán thành niệm lực, người con màu vàng nhạt cũng là bởi vì cắn nuốt mấy con rắn nhỏ kia. Nhưng mà ba ba Bạch Hi, sức mạnh của con mạnh hay yếu sẽ được quyết định bởi ba ba, con muốn trưởng thành thì phải hấp thụ khí của ba, cho nên…..”
“Ừ, đã biết.” Bạch Hi cười, cục bột nhỏ hả? Mày chính là đồng bọn của tao rồi.
*
“Ba ba Bạch Hi, chúng ta đi đâu vậy?” Thân là thực thể của niệm lực cho nên cục bột nhỏ có năng lực biến hình, giống như Bạch Hi nghĩ, cũng như một đống bùn có thể bóp dẹp hay vê tròn. Lúc này nó giống như một cái áo lông cừu khoác ở trên người Bạch Hi.
“Không biết.” Bạch Hi lắc đầu, nhìn chằm chằm mấy Dong binh quần áo không chỉnh tề trên đường.
“Không phải là chúng ta đi tìm Bạch Tiểu Hoa hay sao, nói không chừng lại may mắn, Bạch Tiểu Hoa không bị chết đói trong tầng hầm, nhưng nếu chúng ta cứ để nó ở đó, lỡ như đèn sắp cạn dầu thì làm sao bây giờ?” giọng nói mềm yếu vang lên, nhưng vì cục bột nhỏ lại không đè nén âm lượng, kết quả, làm cho bọn họ, bị phát hiện rồi.
‘Ai? ! Anh em! Bên kia có người!” Mấy tên Dong binh đang biếng nhác đột nhiên lại hết sức cẩn thận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]