Thấy Văn Tuyết Ngọc lại bị hố lần nữa, Tư Mã Hào ha hả cười lớn :
- Văn Tuyết Ngọc ta đã bảo rằng chỉ là kẻ hư danh không có chút thật mà. Đây trước sau hai lần bà đánh trật lất hết, không đụng được nửa sợi lông chân của ta, như thế đủ biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên rồi. Bà đừng tự cao tự đại nữa.
Văn Tuyết Ngọc mặt đỏ như gấc chín, đỏ tới tận mang tai.
Nhưng dẫu sao Văn Tuyết Ngọc cũng biết y thị đã phạm phải binh gia đại kỵ, với cách đánh nóng nảy, mất điều tỉnh vừa rồi, ít nhất y thị cũng bị giảm hơn ba thành công lực hiện hữu của mình.
Cũng may đối phương là Tư Mã Hào, công lực còn kém y thị quá xa, nên bị chàng trêu chọc ít câu y thị không sao, nếu đổi là người khác như Bành Ngũ tiên sinh chẳng hạn tài lực ngang nhau, chỉ sợ cuộc diện càng nguy hại cho y thị nhiều.
Tính rõ lợi hại như thế, Văn Tuyết Ngọc bất giác rùng mình, y thị vội định thần linh trí bắt đầu sáng suốt trở lại.
Văn Tuyết Ngọc không còn trợn mắt nhướng mày nghiến răng hung dữ như vừa rồi.
Tư Mã Hào luôn luôn chú ý tới Văn Tuyết Ngọc, chàng không hề bỏ sót một sự biến hóa cỏn con nào ở hiện sắc của đối phương.
Chàng bỗng cười khanh khách :
- Văn Tuyết Ngọc, tại sao ngươi không dám hung hăng nữa? Bộ mặt hung dữ không khác gì con cọp cái của ngươi hiện giờ ở đâu rồi?
Văn Tuyết Ngọc không tức giận, y thị nhướng mày cười đáp :
- Tư Mã Hào, công lực của ngươi tuy tầm thường nhưng tâm kế của ngươi lại hết sức sâu độc, ta cần phải cho ngươi nếm thử chút ít lợi hại. Ta xem ngươi là một địch thủ ngang tài đồng sức, và không dám khinh thường ngươi nữa.
Tư Mã Hào nghe y thị nói thế thì giật mình, đột nhiên chàng cất tiếng cười vang lên.
- Tiểu tử, ngươi cười gì? Bộ ngươi cho lời nói của ta không đúng sao?
Tư Mã Hào vừa cười vừa đáp :
- Ta đâu có cười ngươi, ta cao hứng nên ta cười vậy thôi!
- Cao hứng? Ngươi cao hứng cái gì mới được chứ? Phen này chỉ cần ta xuất thủ ngươi sẽ bị đánh chết ngay lập tức!
- Ta cười vì cái chết của ta, bởi hiện giờ ta bắt đầu cảm thấy trong mình ta có vẻ khác thường rồi đây.
Văn Tuyết Ngọc nghe nói thì giật mình đánh thót một cái, kinh dị hỏi :
- Ngươi... ngươi cảm thấy thế nào hả?
Tư Mã Hào chậm rãi đáp :
- Ta cảm thấy lòng trống rỗng, cảm thấy mơ mơ màng màng, cảm thấy như đang ngủ, và thậm chí ta cảm thấy chính ta cũng không còn tồn tại...
Văn Tuyết Ngọc lắp bắp kêu :
- Ngươi... ngươi nói... là... là...
Tư Mã Hào không để cho y thị kịp nói hết, chàng ngắt lời :
- Là thứ cảm giác siêu thoát của con người sắp chết đến nơi, ta không thể không bái phục Độc Cô Trí, ta không hiểu lão độc vật đã dụng phương pháp kỳ diệu gì khiến ta bị trúng độc một cách vô tri vô giác thế này.
Văn Tuyết Ngọc thất kinh kêu lên :
- Ngươi... cảm thấy ngươi đã bị trúng kỳ độc rồi sao?
Tư Mã Hào gật đầu gượng cười, đáp :
- Không những ta bị đã bị kỳ độc, mà độc lực nay đã phát, ta sắp phải bỏ mạng. Còn ngươi, ngươi nên nghĩ thử xem, mưu kế của Độc Cô Trí ác như thế, bùa ngải của lão ta lại vô cùng linh nghiệm. Sau khi ta chết rồi, kẻ chết theo ta có phải là Văn Tuyết Ngọc ngươi không?
Văn Tuyết Ngọc sực nghĩ tới hai trận vừa rồi, sau khi Vân Thiên Lý cùng Cao Tùng Tuyền đều bị tử vong, Trác Dật Luân với Túy Đầu Đà cũng không thoát khỏi uổng mạng, y thị rùng mình, dựng ngược tóc gáy, toàn thân bắt đầu run lên bây bẩy!
Văn Tuyết Ngọc hết dám đấu khẩu với Tư Mã Hào nữa, y thị vội vận khí hành công, nghe ngóng trong mình, chuẩn bị để nếu nhỡ chẳng may y thị cũng bị trúng độc thì còn đủ thời gian tìm phương giải cứu.
Ngay giữa khi Văn Tuyết Ngọc đang vận khí xem thử, Tư Mã Hào bỗng lả người, toàn thân mềm nhũn, sau đó tay chân co quắp lại và ngã quay ra đất!
Bành Ngũ tiên sinh trông thế thì giậm chân, thất thanh kêu lớn :
- Độc Cô Trí, ngươi ác độc lắm. Không ngờ ngươi nỡ nhẫn tâm giết chết tất cả những ai đã đến đây phó hội. Rồi ngươi sẽ đền tội với thiên địa!
Bành Ngũ tiên sinh vừa dứt tiếng, Văn Tuyết Ngọc cười lạt nói lớn :
- Chưa chắc, Văn Tuyết Ngọc này là “kim cương bất hoại chi thần” vạn độc bất xâm...
Văn Tuyết Ngọc sở dĩ đã dám ngạo nghễ lớn tiếng như thế vì y thị đã thử vận công hành khí xét thấy thể nội của y thị chưa hề có triệu chứng vì ngộ độc.
Nhưng, Văn Tuyết Ngọc vừa mới nghe nói tới đó, đột nhiên có tiếng trống kêu “tung” một tiếng!
Lần này tiếng trống kêu rõ hơn lần trước và mọi người cũng đã nghe biết tiếng trống vừa từ phía sau rèm Bạch Hổ điện đường phát ra.
Đột nhiên Văn Tuyết Ngọc nhảy dựng lên một cái, toàn thân của y thị lập tức giá lạnh như huyền băng.
Y thị nhăn mặt, cắn răng đau đớn, dường như vừa bị hàng trăm mũi tên, hàng ngàn ngọn dao, và hàng vạn cây kim đâm xỉa vào tim.
Văn Tuyết Ngọc oằn oại rên la một hồi, đột nhiên hét to một tiếng, giơ hai tay cào cấu lấy cổ họng gầm gừ.
Chỉ nháy mắt sau đó cuống họng và ngực của Văn Tuyết Ngọc máu chảy ra lênh láng, trông y thị thật thảm thương.
Chứng kiến tận mắt cảnh này, Đông Môn Liễu, Mao Linh Hòa kinh hãi đến thất sắc.
Bành Ngũ tiên sinh thì bỗng cất tiếng thở dài rồi co chỉ búng ra một cái, phóng một đạo chỉ phong vào giữa tâm mạch Văn Tuyết Ngọc giúp y thị sớm thoát khỏi cực hình thê thảm.
Nhưng giữa khi Bành Ngũ tiên sinh chưa kịp búng chỉ phong, đột nhiên lão cảm thấy bả vai mình đau nhói. Lão đã bị kẻ khác đâm trúng một mũi kiếm.
Bành Ngũ tiên sinh giật mình ngoảnh lại, lão thấy kẻ vừa đâm mình là La Đại Cuồng.
Trên tay La Đại Cuồng đang cầm thanh “Chu Cầm Giải Độc kiếm” của Bành Bạch Y.
La Đại Cuồng nhìn Bành Ngũ tiên sinh, giậm chân thở dài nói :
- Bành Ngũ huynh, hôm nay ta bị ma ám rồi, nên đã quên phức thanh “Chu Cầm Giải Độc kiếm” này, nếu không ta đã cứu được ít mạng người rồi!
Bành Ngũ tiên sinh cả mừng, vội chỉ vào thi thể Trác Dật Luân, Túy Đầu Đà, và Tư Mã Hào hối thúc :
- Hãy mau mau...
La Đại Cuồng vội chận lời, cười lạt nói :
- Người đã chết rồi, giải độc làm chi nữa vô ích!
Bành Ngũ tiên sinh cãi lại :
- Thì cứ chữa thử cho họ xem sao đã. Sinh tử do lòng trời.
Bành Ngũ tiên sinh vừa nói vừa giật ngay lấy thanh Giải Độc kiếm trên tay La Đại Cuồng, đâm vào thi thể của bọn Trác Dật Luân mỗi người một kiếm.
Khi ấy “Lục Phát Ma Quân” Mao Linh Hòa râu tóc màu lục bỗng dựng ngược cả lên, hai mắt sáng quắc như điện nhìn thẳng về phía sau rèm cất tiếng hỏi lớn :
- Độc Cô bang chủ, Mao mỗ muốn hỏi Bang chủ. Bọn này hiện đã thế chết lập công với Bang chủ, Bang chủ cũng đã hạ trùng độc vào bọn này Bang chủ còn lo gì không chế ngự được? Thế tại sao phi điểu chửa tận lương cung đã bỏ đi thỏ rừng còn đó chó đã bị giết chết?
Bang chủ đã không phân rõ được ai bạn ai thù còn hạ thủ giết chót tất cả là sao?
Độc Cô Trí chưa kịp trả lời Hà Chưởng Thiên đã vội cười gằn lạnh lùng đáp :
- Mao cung phụng...
Nhưng họ Hà chưa kịp nói Bành Ngũ tiên sinh đã đón lời nói với họ Mao :
- Mao Linh Hòa, ngươi bất tất phải hỏi rõ làm gì, ta có thể thay cho Độc Cô Trí.
Mao Linh Hòa như có vẻ không tin, ngạc nhiên hỏi :
- Bành bảo chủ, ông có thể thay mặt Độc Cô bang chủ trả lời câu hỏi của tôi sao?
Bành Ngũ tiên sinh gật đầu đáp :
- Đối với tình thế đặc biệt này, ta đã hoài nghi từ lâu, nhưng mãi tới giờ ta mới dám quả quyết là mình đã biết rõ sự thật.
- Bành bảo chủ hãy giải thích tại sao Độc Cô bang chủ không phân rõ được ai là địch, ai là bạn, lại nỡ nhẫn tâm hạ thủ giết chết cả hai bên cho tôi nghe thử!
- Kể cũng không có gì bí hiểm cả. Với bọn ta, Độc Cô lão ma tự nhiên oán ghét cực độ, lão xem bọn ta như mũi đinh cắm trong mắt cần phải tìm cách nhổ đi mới được nhẹ người...
Mao Linh Hòa cười lạt :
- Đối với bọn ông như thế, nhưng đối với bọn tôi thì không thể như thế được.
Bành Ngũ tiên sinh lắc đầu :
- Sao lại không. Bọn ngươi hiện giờ đối với Độc Cô lão ma kể như vô dụng.
Mao Linh Hòa sửng sốt, ngạc nhiên hỏi :
- Ông nói sao? Nếu như bọn tôi bị hại, hoặc không còn xài được thì có chết đi cũng đáng, nhưng nếu bọn tôi thắng thì sao?
Bành Ngũ tiên sinh cười xòa :
- Giá trị của thắng bại đắc thất đối với Độc Cô Trí cũng không có gì xứng đáng trong này bởi lão ta hiện giờ đã không cần tới bọn ngươi giúp đỡ để tranh đoạt ngôi võ lâm bá chủ nữa.
“Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu nghe nói cảm thấy hoang mang khó hiểu, lão vội giương mi hỏi lớn :
- Bành huynh hãy giải thích nguyên do tại sao cho lão phu nghe thử!
Bành Ngũ tiên sinh thở dài :
- Ai không nghĩ tới danh lợi? Ai không có tráng trí hùng tâm? Nhưng thiên hạ có câu “Vạn sự do mệnh bất do tâm”, gặp lúc xui xẻo, vạn sự thành công tuy Độc Cô Trí có một trí tuệ thông thiên, siêu việt Tôn Võ Tử qua mặt Võ Hương Hầu, lão ta cũng không tài nào có thể đem theo tên hiệu “võ lâm bá chủ” vào quan tài được.
Bành Ngũ tiên sinh vừa dứt lời, Hà Chưởng Thiên đang đứng hầu bên cạnh Độc Cô Trí sau bức rèm trân châu, hình như bỗng hừ một tiếng!
Trong khi Đông Môn Liễu kinh ngạc hỏi tiếp :
- Không thể đem tên hiệu “võ lâm bá chủ” vào quan tài? Bành huynh định nói gì, lão phu không hiểu?
Bành Ngũ tiên sinh nói :
- Bành mỗ sẽ thuật lại câu chuyện vừa phát hiện được ngày hôm qua cho Đông Môn huynh và Mao Linh ma quân nghe.
Nói xong, Bành Ngũ tiên sinh liền thuật rõ lại vụ Độc Cô Trí đã cố ý giở trò huyền hoặc trong mười hũ mỹ tửu và không may đã bị mình đoán trúng cho bọn Đông Môn Liễu nghe.
“Lục Phát Ma Quân” Mao Linh Hòa ngạc nhiên hỏi :
- Việc hôm qua có liên quan tới việc hôm nay đâu.
Bành Ngũ tiên sinh đáp :
- Có liên quan chứ sao không. Độc Cô Trí toàn thân bất động nằm liệt trên cỗ xe bốn bánh cả ngày lẫn đêm. Lão ta chuyên dùng trí óc, và bình sinh thường tự phụ tri kế đứng đầu thiên hạ, nhưng một khi tâm cơ của lão ta đã bị người khác đoán rõ, thử hỏi như thế lão ta có tức không?
Mao Linh Hòa gật đầu :
- Phải! Nếu đổi lại địa vị Linh mỗ, Linh mỗ cũng tức.
Bành Ngũ tiên sinh thở dài :
- Tình dục của con người, sắc dục làm hại xương cốt, tức giận làm tổn thương ngũ tạng.
Nhất là một kẻ lòng dạ hẹp hòi như Độc Cô Trí, quanh năm chỉ nằm liệt một chỗ, sinh thú đã mất hết, lại càng khó mà dằn cơn phẫn nộ khi bị kẻ khác châm chọc đả kích cay nghiệt.
Đông Môn Liễu bắt đầu lĩnh hội, lão chợt kêu lên thất thanh :
- Bành huynh! Bành huynh định nói...
Bành Ngũ tiên sinh gật đầu, chậm rãi đáp :
- Lão phu cho rằng Độc Cô lão ma hiện đã bị tức mà chết rồi.
Mao Linh Hòa lắc đầu, la lớn :
- Láo! Láo! Hoang đường không chịu nổi.
Bành Ngũ tiên sinh bằng giọng lạnh lùng, nói mau :
- Ta nói thật! Chắc chắn Độc Cô Trí đã chết! Cũng không phải hoang đường vì ta tin tưởng ta đoán không sai.
Mao Linh Hòa chỉ vào phía trong rèm, to tiếng quát hỏi :
- Ông tự tin cái quái gì, rõ ràng Độc Cô bang chủ đang ngồi chèm chèm trên cỗ xe bốn bánh trong Bạch Hổ điện đường kia kìa!
Bành Ngũ tiên sinh cười lạt :
- Phải! Đúng là lão ta hiện đang ngồi sờ sờ ra đó chứ sao. Vừa rồi lão ta còn ngồi xe xuất hiện trên đỉnh núi, trước khi bọn ta tới đây phó hội nữa kìa.
Mao Linh Hòa vụt hỏi :
- Thế sao ông dám bảo rằng Độc Cô bang chủ đã tức mà chết rồi?
Bành Ngũ tiên sinh đáp :
- Đúng! Ta bảo hắn chết vì Độc Cô Trí đang ở trước mặt chúng ta chỉ là một Độc Cô Trí giả, còn Độc Cô Trí thật thì hiện giờ hồn du địa phủ rồi! Hừ, trong “Thiên Huyền cốc” có rất nhiều nhân tài thông thạo thuật hóa trang, bộ Mao Linh Hòa ngươi quên rồi sao cái vụ đầu lâu của Bành mỗ hôm trước đã hai lần bị bỏ vào lồng chưng, thay thế món nhắm đó, không là một chứng cớ rõ ràng sao?
Đông Môn Liễu cũng không tin lời Bành Ngũ tiên sinh, vội cau mày hỏi :
- Bành huynh, nếu quả đúng như lời Bành huynh đã đoán thì Độc Cô trí còn bức chư vị đến trước đấy mấy hôm để phó hội là sao?
Bành Ngũ tiên sinh mỉm cười nói :
- Đông Môn huynh có hiểu rõ nghĩa câu “Sinh vi điêu hùng, tử vi điêu quỹ” không?
Đông Môn Liễu gật đầu đáp :
- Hiểu thì nhiều nhưng câu ấy có gì liên quan với tình trạng hiện giờ?
Bành Ngũ tiên sinh thở dài hỏi :
- Cổ đại đế vương, sau khi đã lên ngôi hoàng đế, có phải thường xem những hãn thế bảo vật với những cung tần mỹ nữ đáng yêu của mình là những vật sau này sẽ được tuẫn táng theo mình không?
Đông Môn Liễu vừa định gật đầu. Mao Linh Hòa bỗng kêu “á” một tiếng chụp hỏi :
- Có phải Bành bảo chủ muốn nói Độc Cô bang chủ định xem bọn mình là những vật tuẫn táng của...
Không để cho Mao Linh Hòa nói hết, Bành Ngũ tiên sinh vội cười lạt ngắt lời :
- Một khi lão ta đã tự xem mình như một võ lâm bá chủ thì tự nhiên lão ta phải xem đám cao thủ bọn mình là những vật tuẫn táng lý tưởng của lão chứ.
Nói đến đây, Bành Ngũ tiên sinh chỉ vào Túy Đầu Đà, Trác Dật Luân, và Tư Mã Hào rồi buồn rầu thở dài :
- Những người này không khác gì những hãn thế chân bảo của lão ta đó.
Xong lão lại chỉ vào Vân Thiên Lý, Cao Tùng Tuyền, và Văn Tuyết Ngọc nói tiếp :
- Còn bọn Vân đường chủ không khác gì đám cung phi vệ thần của lão ma một thứ!
Đông Môn Liễu rùng mình thất thanh hỏi :
- Theo như lời của Bành huynh, thì ở đây không phải là Bạch Hổ điện đường, là nơi dùng để luận võ tranh hùng mà là một ngôi mộ to tướng?
Bành Ngũ tiên sinh đáp :
- Đúng! Khi lão phu tới đây, lão phu đã hồ nghi địa thế đặc vị ở đây, rồi bây giờ lão phu lại càng tin chắc đây chỉ là một ngôi vĩ đại mà Độc Cô Trí đã phí tận tâm cơ tạo dựng từ lâu.
Hiện giờ chúng ta tuy chưa đến nỗi chết nhưng lối ra đã bị bế tắc, thì kể như chúng ta là những người bị chôn sống.
Vừa rồi Mao Linh Hòa chưa chịu tin, nhưng hiện giờ lão đã công nhận lời của Bành Ngũ tiên sinh phân tích rất có lý, nên lão vội hỏi :
- Bành bảo chủ có thể chứng minh sự thật trong vụ này không?
Bành Ngũ tiên sinh nói :
- Nếu như Mao ma quân muốn biết tốt hơn ma quân nên hỏi rõ người đã được Độc Cô lão ma ủy thác, trước khi lão ta tắt thở là biết liền.
Mao Linh Hòa hỏi :
- Ai là kẻ đã được Độc Cô bang chủ ủy thác trước giờ chết chứ?
Bành Ngũ tiên sinh chưa kịp trả lời, Hà Chưởng Thiên đang đứng phía sau rèm đã vội lên tiếng :
- Đương nhiên là ta! Còn ai vào đấy nữa?
Hà Chưởng Thiên vừa dứt lời, tấm rèm đang ngăn cách Bạch Hổ điện đường bỗng tự động từ từ kéo lên cao.
Cảnh tượng phía sau rèm vẫn y nguyên như cũ và Độc Cô Trí vẫn còn ngồi yên trên cỗ xe bốn bánh bên cạnh tám nàng cung trang mỹ nữ vẫn đang đứng hầu.
Mao Linh Hòa thấy thế, vội nhướng mày hỏi :
- Hà đường chủ đã tự mệnh là “thác cô đại thần” của Độc Cô bang chủ vậy hãy cho biết những lời xét đoán của Bành bảo chủ có đúng không?
Hà Chưởng Thiên nhìn Bành Ngũ tiên sinh với vẻ mặt đầy khâm phục, gật đầu cười đáp :
- Quả Bành đại hiệp nói không sai chút nào cả! Tâm tư của Bành đại hiệp hết sức sáng suốt, trí óc linh mẫn. Nhưng rất tiếc là hiện giờ khi đã vào tới trong này rồi, một kẻ tài hoa khoán thế cũng phải biến thành một phế vật đáng thương, và không khác gì một kẻ sắp bị chôn vùi dưới mộ huyệt.
Đông Môn Liễu chợt hỏi :
- Thi hài của Độc Cô Trí bây giờ ở đâu?
Hà Chưởng Thiên cười khẩy, đáp :
- Được rồi, ta sẽ cho phép các ông chiêm ngưỡng thi thể của Độc Cô bang chủ.
Dứt lời, Hà Chưởng Thiên khẽ giậm gót, bỗng có tiếng lách cách vang lên. Sau đó tại phía tả Bạch Hổ điện đường đột nhiên để lộ ra một tấm vách bằng thủy tinh.
Sau tấm vách tường thủy tinh là một cung thất hoa lệ không thua gì chỗ ở của một bậc đế vương và thi thể của Độc Cô Trí đang nằm trên chiếc long sàn.
Độc Cô Trí hiện đã chết, nhưng độc kế của lão thì vẫn còn tồn tại trong “Lục Tàn bang”.
Đông Môn Liễu không giấu được vẻ ngạc nhiên xúc động, lão bật hỏi Hà Chưởng Thiên :
- Hà đường chủ, việc này thật quái lạ. Độc Cô Trí là kẻ hay đa nghi, đối với ai hắn ta cũng không dám tin nhưng tại sao hắn lại dám tin một mình Hà đường chủ?
Hà Chưởng Thiên cao hứng, vụt cười lên ha hả. Kế đó y vừa định trả lời, chợt Bành Ngũ tiên sinh cất tiếng nói trước :
- Chuyện đó có gì khó hiểu đâu Đông Môn cung phụng. Độc Cô Trí đã hết cách an bài mọi sự sau khi nhắm mắt, tất nhiên lão ta phải tìm sẵn một kẻ tâm phúc để hoàn thành hộ tâm nguyện của lão ta chứ.
Thấy Đông Môn Liễu gật đầu, Bành Ngũ tiên sinh lại nói tiếp :
- Lão phu cũng chắc chắn trước khi nhắm mắt, Độc Cô Trí đã bằng lòng trọng thưởng cho vị cô thác đại thần của lão ta nữa kìa. Có đúng như thế không Hà đường chủ?
Hà Chưởng Thiên ngạo nghễ cười nói :
- Bành Ngũ tiên sinh thông minh thật. Vậy luôn tiện tiên sinh hãy đoán giùm luôn những trọng lợi mà Độc Cô bang chủ trước khi chết đã hứa hẹn với Hà mỗ đi!
La Đại Cuồng bỗng cười lạt ngắt lời :
- Khỏi cần Bành lão huynh đoán ta cũng thừa hiểu là nhất định ngươi sẽ được thừa kế lão ta những kết tinh tâm huyết của lão như “Thiên Huyền”, “Thiên Kỳ” lưỡng cốc.
Hà Chưởng Thiên cười ha hả :
- Bọn ngươi đều thông minh cả, nhưng rất tiếc các ngươi vẫn không sao bằng trí kế của Độc Cô bang chủ.
Nói đến đây, Hà Chưởng Thiên nhìn kẻ bù nhìn đang hóa trang thành Độc Cô Trí ngồi trên xe, quát bảo :
- Tống Minh Khuê, sao ngươi không đứng dậy, nhường chỗ cho ta ngồi?
Tống Minh Khuê nghe nói vội vàng đứng dậy, Hà Chưởng Thiên lại quát :
- Ta không thích ngồi trên cỗ xe bốn bánh này, ngươi hãy đem chiếc long kỷ ra đây cho ta!
Tống Minh Khuê dạ to một tiếng, lập tức đẩy ra một chiếc long kỷ. Hà Chưởng Thiên ngất ngưởng bước tới ngồi lên bảo tọa.
Trông thấy bộ gió nghênh ngang tự đắc khó thương của Hà Chưởng Thiên, Mao Linh Hòa chướng mắt quát lớn :
- Hà Chưởng Thiên...
Nhưng Mao Linh Hòa vừa mới nói thế, Hà Chưởng Thiên liền nổi giận quát lại :
- Mao Linh Hòa, bộ ngươi muốn chết sớm sao? Ngươi nên hiểu rằng ngươi chỉ là tên Cung phụng của Độc Cô bang chủ, chớ đâu phải Cung phụng của ta. Bây giờ ta cấm ngươi không được kêu ta là Hà Chưởng Thiên nữa, cũng không được kêu ta là Hà đường chủ nữa, ngươi phải kêu ta là Hà Bang chủ.
Mao Linh Hòa hầm hầm tức giận, to tiếng quát :
- Ngươi là hạng gì dám bảo ta kêu ngươi là Bang chủ?
Mao Linh Hòa vừa quát hỏi vừa lắc đầu, bộ tóc màu lục của lão bỗng dưng đứt hết và biến thành một đám lục sắc trâm quang, bay thẳng về phía Hà Chưởng Thiên.
Tuy đã biết trước môn “Tu La Lục Phát” của họ Mao có một uy lực cực kỳ lợi hại nhưng Hà Chưởng Thiên vẫn thản nhiên coi không ra gì, hắn cười lạt nói :
- Mao Linh Hòa, “Tu La Lục Phát” của ngươi bình nhật còn có thể dọa nổi ta, nhưng hôm nay đã mất hết hiệu lực rồi, người đừng thi triển làm gì chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn mà thôi.
Hà Chưởng Thiên vừa nói chân vừa khẽ đạp vào cái nút bấm ở dưới trường án một cái.
Lập tức trên nóc Bạch Hổ Điện rơi xuống một tấm rèm bằng thủy tinh vừa vặn che ngay lấy chiếc trường án trước mặt Hà Chưởng Thiên và trăm ngàn mũi lục sắc kim trâm bị chặn đứng ngay trước tấm rèm bằng thủy tinh ấy, rơi hết xuống mặt đất.
Tiếp theo Hà Chưởng Thiên lại khẽ giậm chân cái nữa. Một tiếng kêu “tung” bỗng nổi lên.
Đó là tiếng trống thôi hồn uy lực vô luân!
Tuy Mao Linh Hòa mặc dù vẫn vận hành công sẵn và cảm thấy trong người không có chút dị trạng nhưng sau khi lão vừa nghe xong tiếng trống thứ độc trùng đang tiềm tàng trong người lão lập tức nổi dậy công phá mãnh liệt.
Đông Môn Liễu chợt trông Mao Linh Hòa rống to một tiếng thê thảm ngã quay ra mặt đất, hai tay cào cấu lấy ngực và bụng, biết Mao Linh Hòa đã sắp chết tới nơi lão vội búng một luồng chỉ lực kết liễu giùm tính mạng cho Lục Phát Ma Quân Mao Linh Hòa.
Hà Chưởng Thiên cười gằn kêu to :
- Đông Môn Liễu ngươi bất tất phải nhân từ làm gì, lát nữa sẽ đến lượt ngươi phải làm oan hồn oán quỷ rồi đó.
Đông Môn Liễu cười lạt một tiếng :
- Hà Chưởng Thiên, ngươi chớ có diệu võ dương oai, ta đâu cần chờ ngươi động thủ giết chết ta.
Vừa dứt lời, Đông Môn Liễu giơ chỉ ngay vào giữa ngực lão.
Những lão vừa mới giơ tay, một luồng kinh phong vèo bay tới, điểm trúng vào cổ tay lão, khiến cánh tay lão tê liệt không sao nhắc lên nổi.
Đông Môn Liễu ngoảnh đầu nhìn lại và nhận ra kẻ vừa điểm trúng mạch mình chính là Kim Tiễn Túy Ông La Đại Cuồng, lão liền cười lạt hỏi :
- La lão nhi, tại sao ngươi lại ngăn cản ta tự vẫn? Ta không may đã bị lọt vào tay Độc Cô Trí, và sắp sửa biến thành kẻ bồi táng của hắn ta, tốt hơn ngươi nên để ta được chết một cách thống khoái.
Hà Chưởng Thiên ngồi chễm chệ ở phía sau tấm màn bằng thủy tinh, nghe nói, cất tiếng cười vang lên :
- Đông Môn Liễu là kẻ phi thường, đáng mặt là kẻ tuấn kiệt, tốt hơn nên để lão ta được chết một cách thống khoái. Hà mỗ không nỡ hạ độc thủ lão ta đâu.
Bành Ngũ tiên sinh lắc đầu cười nói :
- Hà Chưởng Thiên, ngươi có bản lãnh gì cứ việc đem hết ra đây. Con kiến còn muốn sống, huống chi là con người. Tuy bọn này tuổi tác cũng không ít, nhưng vẫn còn muốn sống thêm năm mươi năm nữa.
Hà Chưởng Thiên ngạc nhiên :
- Sao? Ngươi không muốn chết sao? Bộ ngươi không thấy những kẻ đã bị chết trước ngươi sao?
Bành Ngũ tiên sinh cười đáp :
- Chưa chắc!
Hà Chưởng Thiên không hiểu hỏi :
- Tại sao thế?
Bành Ngũ tiên sinh cười đáp :
- Họa đem phước thiện, thiên cổ nhất lệ, thí dụ như tiếng trống truy hồn của Độc Cô Trí coi có thể sát hại được những kẻ gian tà như bọn ngươi, còn đối với “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu chưa chắc sẽ hiệu nghiệm.
Hà Chưởng Thiên cười lạt :
- Tại sao lại không hiệu nghiệm? Đông Môn Liễu cũng như mọi người, đã bị trúng phải môn “Kim Thú Trùng Độc” của Độc Cô Trí, tiền nhiệm Bang chủ của bổn bang rồi kia mà.
Bành Ngũ tiên sinh mắt xạ thần quang, cười đáp :
- Tuy tất cả đều bị trúng độc một lượt, nhưng trong đấy có điểm khác nhau. Bọn “Hải Ngoại tam ma” là những hung tà, tội đáng muốn chết, còn Đông Môn Vũ Sĩ vì tiền đồ của ái nữ, cam lòng xả thân tự dâng mình vào miệng cọp, lão tất nhiên sẽ được đấng tối cao phù hộ không bao giờ chết cả.
Hà Chưởng Thiên cười khanh khách :
- Bộ ngươi đang nằm mê đó sao, làm gì có hai chữ “phù hộ”? Ta không đời nào tin trong đấng tối cao có sự linh ứng ban xuống cho loài người.
Bành Ngũ tiên sinh cười ha hả :
- Nếu không chịu tin, ngươi hãy thử xem!
Nói đến đây, Bành Ngũ tiên sinh bỗng nhìn Đông Môn Liễu, cười nói :
- Đông Môn huynh hãy trấn định tâm thần, tiểu đệ xin bảo đảm hôm nay Đông Môn huynh không hề hấn gì cả.
Đã sớm xem sự sống chết như chơi, nên Đông Môn Liễu nghe nói liền gật đầu ung dung mỉm cười.
Khi ấy, Hà Chưởng Thiên không phục lời nói của La Đại Cuồng, nên y vội khẽ đạp chân vào cái nút bấm một cái, tiếng trống truy hồn lại bắt đầu trổi lên một tiếng “tung”.
Nhưng kỳ lạ thay, Đông Môn Liễu chỉ trừ mặt hơi biến sắc, ngoài ra lão không có dị trạng gì cả.
Bành Ngũ tiên sinh thích trí, nhìn Hà Chưởng Thiên đang ngồi sau tấm rèm bằng thủy tinh, cất tiếng hỏi to :
- Hà Chưởng Thiên, sự xét đoán của ta ra sao? Tiếng trống truy hồn của nhà ngươi có còn hiệu nghiệm đối với Đông Môn Liễu nữa không?
Hà Chưởng Thiên vẫn chưa chịu phục, lại phát thêm hai tiếng truy hồn nghe “tung tung”!
Đông Môn Liễu vẫn thân nhàn khí định, ngồi vững như núi Thái Sơn, lần này mặt lão không hề biến sắc.
Bành Ngũ tiên sinh thở dài :
- Hà Chưởng Thiên, ngươi còn nhớ lời cảm khái vừa rồi của Lục Phát Ma Quân Mao Linh Hòa không? Phi điểu chưa hết, cung tốt đã bị cất đi, thỏ rừng còn đó, nhưng chó săn đã bị làm thịt. Độc Cô Trí nay đã chết rồi, tại sao ngươi vẫn cam tâm làm cung và chó săn cho kẻ khác?
Hà Chưởng Thiên quát to :
- Ngươi biết gì? Bây giờ ta đâu còn làm việc cho Độc Cô Trí nữa, ta chỉ làm việc cho ta, bởi ta đã là Bang chủ, chủ của Lục Tàn bang rồi kia mà.
Chợt Bành Ngũ tiên sinh đưa mắt nhìn Hà Chưởng Thiên rồi lắc đầu đầy ý thương hại, cất tiếng thở dài.
Hà Chưởng Thiên cười lạt hỏi :
- Tại sao ngươi lắc đầu thở dài như thế?
Bành Ngũ tiên sinh cười đáp :
- Ta rất tiếc cho ngươi cũng là một nhân vật hữu danh trong “Vũ Trụ lục tàn”, ngươi rất chịu khó phấn đấu, với thân hình tàn tật, ngươi đã luyện thành tuyệt nghệ, vang danh thiên hạ, nhưng một khi ngươi đã bị u mê bởi hai chữ danh lợi, khiến ngươi trở thành ngu si hơn heo chó.
Hà Chưởng Thiên giận sôi sùng sục :
- Bành lão ngũ không được nói bậy, ta hỏi ngươi ta ngu xuẩn ở điểm nào mới được!
Bành Ngũ tiên sinh thở dài :
- Tại ngươi không nghĩ xa một chút. Một kẻ điên khùng cái thế, có một tâm địa hẹp hòi như Độc Cô Trí, ngay cả khi chết rồi mà lão ta còn muốn kéo theo một đám người chết chung với lão, đời nào lão ta có thể để cho kẻ khác tọa hưởng kỳ thành cơ nghiệp vĩ đại và chức Bang chủ Lục Tàn bang của lão ta.
Nghe xong mấy lời của Bành Ngũ tiên sinh, Hà Chưởng Thiên nín lặng ngẫm nghĩ giây lát xong cười ngất rồi nói :
- Lời của Bành đại hiệp tuy cũng hơi có lý, nhưng có chứng cớ gì để chứng minh sự thật không? Độc Cô Trí là một kẻ cô độc, không con không cháu, nếu lão ta không để lại cơ nghiệp vĩ đại này cho ta còn để cho ai?
Bành Ngũ tiên sinh cười đáp :
- Sự tính của ngươi hoàn toàn sai bét! Độc Cô Trí nếu có con, lão ta sẽ truyền lại cho con, không con thì truyền lại cho cháu và một khi lão ta không con không cháu, lão ta không đời nào đem cơ nghiệp mồ hôi nước mắt của mình truyền lại cho người dưng không máu mủ ruột thịt.
Hà Chưởng Thiên hỏi :
- Nếu lão ta không truyền cho người dưng lão ta sẽ xử trí bằng cách nào?
Đôi mắt của Bành Ngũ tỏa ra hai luồng nhãn quang linh mẫn vội đáp :
- Căn cứ theo tâm tính và độ lượng của Độc Cô Trí, ta dám quả quyết rằng lão ta sẽ tự phá hủy cơ nghiệp vĩ đại của lão ta sau khi chết rồi!
Hà Chưởng Thiên bất ngờ nghe nói thế thì sợ hãi xanh mặt :
- Bành đại hiệp quả quyết rằng lão ta... có...
Hà Chưởng Thiên chưa nói hết lời, đột nhiên có nhiều tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất vang lên khiến tòa Bạch Hổ điện đường lung lay muốn sụp đổ.
Hà Chưởng Thiên biến sắc, Bành Ngũ tiên sinh đã vội khoát tay cười bảo :
- Ngươi khỏi cần hoảng sợ, sự tính toán của Độc Cô Trí đâu phải tầm thường là việc con nít. Bạch Hổ điện đường là nơi an giấc vạn thế thiên thu của lão ta lẽ nào có thể bị phá hủy nổi. Trong này nhất định kiên cố dị thường, không hề gì cả nhưng “Thiên Huyền” “Thiên Kỳ” lưỡng cốc với tất cả những cơ quan máy móc dinh cơ tráng lệ sợ mới biến thành tro tàn cả.
Khi ấy những tiếng rung chuyển ầm ầm vẫn chưa ngớt. Hà Chưởng Thiên tức giận cành hông, máu sôi sùng sục, buột miệng chửi lớn :
- Độc Cô lão tặc...
Bành Ngũ tiên sinh bỗng cười nói :
- Đúng rồi, ngươi muốn chửi lão ta, nên rủa mau mau cho sướng miệng đi nếu không lát nữa sợ ngươi muốn rủa cũng không mở mồm rủa được nữa đấy.
Hà Chưởng Thiên ngạc nhiên hỏi :
- Bành lão ông nói sao? Hà Chưởng Thiên này chỉ bị tàn khuyết hai tay mà thôi, miệng lưỡi của ta vẫn còn y nguyên cơ mà?
Bành Ngũ tiên sinh cười giọng châm biếm :
- Theo ta nghĩ Độc Cô Trí không đời nào tha riêng một mình ngươi, nhất định là ngươi cũng đã bị trúng độc của lão ta rồi!
Hà Chưởng Thiên lắc đầu :
- Phen này ông đã đoán lầm rồi, trước và sau ta vẫn được sự ủy thác của Độc Cô Trí, ta đã xem xét cẩn thận trong người ta rồi, ta chưa hề bị trúng độc nào cả.
Bành Ngũ tiên sinh cười nói :
- Nhất định là như thế rồi, nếu như ngươi biết trước được ngươi bị trúng độc, đời nào ngươi chịu tận tụy sống chết giúp ích cho lão ta?
Hà Chưởng Thiên la lên :
- Thế tại sao vừa rồi ông bảo ta đã bị trúng độc?
Bành Ngũ tiên sinh nhếch miệng cười :
- Ta nghĩ rằng Độc Cô Trí thông minh tuyệt đỉnh, cơ trí thâm trầm, lão ta không đời nào hạ độc ngươi trước khi lão ta còn sống, lão ta phải chờ sau khi chết rồi mới hạ độc ngươi.
Lão ta không đời nào hạ độc ngươi giữa khi đang đề cao cảnh giác, lão ta đã hạ độc ngươi giữa lúc ngươi đang đắc trí tự mãn, quên hẳn đề phòng, mới hạ thủ một cách dễ dàng.
Hà Chưởng Thiên khẽ quát :
- Ngươi chỉ được nói bậy thôi!
Bành Ngũ tiên sinh cười :
- Ta nói đúng đấy! Sau khi suy nghĩ một cách kỹ càng, ta còn đoán biết được Độc Cô Trí đã hạ độc ngươi ở nơi nào nữa kìa!
Hà Chưởng Thiên không tin :
- Ngươi thử nói rõ cho ta nghe.
Bành Ngũ tiên sinh nói lớn :
- Độc Cô Trí đã hạ độc ngươi khi ngươi quát bảo cái tên Độc Cô Trí giả để ngươi ngồi làm Bang chủ ngay trên chiếc long kỷ. Ngoài ra những cái nút bấm ngươi đã đạp qua cũng đều có bôi sẵn thuốc độc.
Nghe Bành Ngũ tiên sinh trả lời một cách hợp tình hợp lý Hà Chưởng Thiên mới biến sắc hãi kinh lật đật hành công xem xét tình hình thể nội ra sao.
Không ngờ vừa mới xem xét thử Hà Chưởng Thiên đã phát giác ra mình quả nhiên đã trúng phải kỳ độc khác người, không sống quá khoảng thời gian uống xong ly trà nóng.
Xét đoán nét mặt thay đổi bất ngờ của Hà Chưởng Thiên, Đông Môn Liễu mới biết rõ sự xét đoán của Bành Ngũ tiên sinh là trúng, trong lòng hết sức bái phục, cất tiếng khen ngợi :
- Bành Ngũ huynh quả thật thần cơ diệu toán, Đông Môn Liễu này bái phục tài trí của Bành lão huynh rồi đấy!
Bành Ngũ tiên sinh cười nói :
- Đông Môn huynh hãy thong thả một chút, tôi còn hai điều này muốn nói ra.
Đông Môn Liễu hỏi :
- Bành Ngũ huynh còn điều gì nữa?
Bành Ngũ tiên sinh cười đáp :
- Đông Môn huynh có cảm thấy sự việc hôm nay hình như còn có người nữa đang bí mật đang rình rập tại đây không?
Đông Môn Liễu cau mày đáp :
- Lúc đầu tôi cũng đã từng nghĩ như thế, nhưng về sau lại cho rằng không đúng.
Bành Ngũ tiên sinh ngạc nhiên hỏi :
- Có gì không đúng?
Đông Môn Liễu đáp :
- Nếu như còn có người khác, người ấy nhất định phải đứng về phía Bành Ngũ huynh mới phải, nếu thế thì tại sao Thiên Sơn Sư, Trác lão đệ cùng với Tư Mã lão đệ lại có thể bị chết thảm thiết như vậy?
Bành Ngũ tiên sinh lắc đầu cười nói :
- Người đã chết rồi, chúng ta không nên nhắc tới họ làm gì nữa. Bây giờ hãy nói tới Đông Môn huynh hay hơn!
Đông Môn Liễu ngạc nhiên :
- Nói Đông Môn Liễu này?
Ngay khi đó Hà Chưởng Thiên đang ngồi trên long kỷ mặt mày bắt đầu xám xanh, toàn thân run rẩy. Đông Môn Liễu liếc nhìn Hà Chưởng Thiên xong tiếp tục hỏi Bành Ngũ tiên sinh một cách thản nhiên :
- Bành Ngũ huynh định nói gì về tôi?
Bành Ngũ tiên sinh cười đáp :
- Cao Tùng Tuyền, Mao Linh Hòa, Văn Tuyết Ngọc, và Vân Thiên Lý đều vừa nghe thấy tiếng trống lập tức bị chết tươi ngay, không ai thoát khỏi, nhưng Đông Môn huynh vẫn không hề hấn gì là tại sao!
Đông Môn Liễu cười lạt :
- Chính tôi cũng đang nghi ngờ tại sao Độc Cô Trí chỉ thương hại riêng có một mình tôi nữa đấy.
Bành Ngũ tiên sinh lắc đầu mỉm cười :
- Độc Cô Trí là một nhân vật tàn nhẫn độc ác, chỉ xem cách lão ta đối phó với Hà Chưởng Thiên và Vân Thiên Lý, hai kẻ tay chân của lão, cũng thừa biết tâm địa của lão ra sao rồi. Lão ta làm gì có tình với nghĩa, đời nào lão ta lại tha chết cho Đông Môn huynh?
Đông Môn Liễu hoang mang cau mày suy nghĩ...
Bành Ngũ tiên sinh nói tiếp :
- Độ kiếp tiêu tai phải nhờ tới lòng trời và sức người, thiếu một thứ cũng không xong.
Tiểu đệ cho rằng hôm nay Đông Môn huynh được tai qua nạn khỏi, tất phải có người bí mật giúp đỡ giải trừ hộ môn trùng độc đang tiềm tàng trong người lão huynh.
Đông Môn Liễu thở dài :
- Sự nhật xét của Bành Ngũ huynh tuy rất hợp lý, nhưng không hiểu vị ân nhân nào có đủ bản lãnh giải trừ nổi thứ trùng độc của Độc Cô Trí đang tiềm tàng trong người tôi?
Bành Ngũ tiên sinh hỏi :
- Ngoài Độc Cô Trí ra còn ai có thể giải trừ nổi môn trùng độc độc môn của lão ta?
Đông Môn Liễu nghe nói lại càng hoang mang khó hiểu. Thứ nhất, vì Độc Cô Trí đã chết rồi. Thứ hai, căn cứ theo sự suy luận của Bành Ngũ tiên sinh, Độc Cô Trí không bao giờ thương hại kẻ khác nếu quả thật chính Độc Cô Trí đã giải độc trùng giùm thì chuyện thật vô cùng mâu thuẫn.
Trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Đông Môn Liễu, Bành Ngũ tiên sinh lại mỉm cười nói tiếp :
- Đương thế võ lâm, y đạo giỏi nhất không ngoài “Nhất Thiếp Thần Y” Diệp lão huynh.
Diệp lão huynh đã từng ở trong Thiên Huyền cốc chữa bệnh cho Độc Cô Trí khá lâu, nếu như Diệp lão huynh mà có thâm ý, tìm cách thám dọ tính chất môn kỳ độc của Độc Cô Trí, chịu khó bào chế ra thứ thuộc giải độc, cũng không thể không được.
La Đại Cuồng bỗng mỉm cười nói xen vào :
- Bành Ngũ huynh suy nghĩ rất đúng, Diệp lão huynh rất có thể làm được như thế, nhưng Bạch Hổ điện đường được kiến tạo dưới lòng núi, người ngoài đâu dễ gì lọt vào trong này được. Không lẽ...
Nói đến đây cả ba đều chợt tỉnh ngộ, đưa mắt nhìn cả vào Độc Cô Trí giả đang đứng bên cạnh Hà Chưởng Thiên.
Tống Minh Khuê, kẻ đã hóa trang thành Độc Cô Trí giả bỗng dưng giơ tay lên mặt gỡ hết những vật hóa trang, đồng thời ha hả cười lớn :
- Bành Ngũ huynh suy đoán tài tình lắm, đừng nói chi Độc Cô Trí đã bị huynh chọc chết, ngay đến tiểu đệ đây thiếu chút nữa cũng bị Bành huynh dọa chết rồi.
Nói xong, Tống Minh Khuê đã biến thành “Nhất Thiếp Thần Y” Diệp Thiên Sĩ.
La Đại Cuồng cười xòa :
- Diệp huynh không tới “Đông Hải Quang Phục đảo” sao?
Diệp Thiên Sĩ lắc đầu :
- Tiêu diệt Lục Tàn bang chỉ là việc nhỏ, cần gì phải làm kinh động tới Quang Phục đảo Chủ? Tiểu đệ bất quá đã bày vẽ ra vụ này để đánh lừa đối phương, thừa cơ tiềm phục xung quanh Thiên Huyền cốc để phối luyện môn thuốc đặc biệt giải trừ môn trùng độc của Độc Cô Trí.
Bành Ngũ tiên sinh cười đáp :
- Diệp huynh đã chế luyện được môn thuốc giải thuốc độc của Độc Cô Trí, lại còn có thể bí mật tiêu giải giùm kỳ độc cho Đông Môn huynh, tất nhiên Diệp huynh cũng đã nghĩ tới tình thế hôm nay không lẽ Diệp huynh nỡ khoanh tay đứng nhìn Túy đại sư, Trác Dật Luân cùng với Tư Mã Hào bị chết một cách oan uổng như thế này sao?
Diệp Thiên Sĩ cười ha hả, nói :
- Bành Ngũ huynh cứ yên tâm, không việc gì phải lo ngại cả!
Nói đến đây, Diệp Thiên Sĩ bỗng khẽ giơ tay, trong tay áo lão lập tức bay ra ba ngân quang sáng lòe xạ thẳng về phía Túy Đầu Đà, Trác Dật Luân, và Tư Mã Hào.
Lập tức ba cái xác chết không khác gì ngủ mới tỉnh, đều ngồi nhỏm cả dậy.
Bành Ngũ tiên sinh vui mừng hỏi Diệp Thiên Sĩ :
- Người xưa có câu một tấm ván không đóng nổi chiếc thuyền, thế không hiểu vị đồng bọn của Diệp huynh là ai?
Diệp Thiên Sĩ nheo mắt cười nói :
- Sao Bành Ngũ huynh không trổ tài thần thông đoán luôn thử xem?
Bành Ngũ tiên sinh đáp :
- Kể ra cũng không lấy gì làm khó, đồng bọn của Diệp huynh không ai ngoài Bàn Nhược am chủ, Hạ Hầu Quyên, La Hương Vân, Đông Môn Phương ba vị cô nương.
Bành Ngũ tiên sinh trông thấy ái đồ và lão hữu của mình đều vô sự, mục đích giáng ma vệ đạo đã hoàn thành, trong lòng vô cùng cao hứng tiếp tục cười nói :
- Lão phu không những đã đoán đúng mà biết được bọn Hạ Hầu Quyên ba vị cô nương hiện đang đứng trong đám tám nàng cung nữ nữa kìa. Chỉ kẹt cái là không biết Bàn Nhược am chủ hiện đang ở đâu thôi.
Diệp Thiên Sĩ khẽ khoát tay ra hiệu, Hạ Hầu Quyên, Đông Môn Phương, La Hương Vân đều tháo bỏ vật hóa trang bước ra yết kiến các vị sư tôn.
Diệp Thiên Sĩ cười nói :
- Quả thật hết sức may mắn, động huyệt bí mật của Bàn Nhược am chủ định dùng làm nơi bế quan luyện công đúng là chỗ luyện thuốc của lão phu. Sau khi đôi bên gặp nhau, bàn tính với nhau xong và từ trên cao ngó xuống, bọn này đã phát hiện được hai việc lạ.
Bành Ngũ tiên sinh vội đón lời hỏi :
- Trong hai việc ấy nhất định có vụ phát hiện Thiên Huyền cốc có biến cố bất ngờ?
Diệp Thiên Sĩ gật đầu :
- Đúng, còn việc thứ hai trông thấy tung tích của ba vị hiền điệt nữ!
Trác Dật Luân chợt hỏi Hạ Hầu Quyên :
- Quyên muội, Quyên muội với Đông Môn cô nương và La cô nương đã định đi đặt một thứ võ khí bí mật cơ mà?
Hạ Hầu Quyên nhoẻn miệng cười đáp :
- Vâng! Bọn này đi đặt một cái trống lớn, chuẩn bị khi hai bên đối trận, vạn nhất bên mình lâm nguy sẽ lập tức khua trống lên khiến độc lực trong người Hải Ngoại tam ma bộc phát, để bọn mình được thắng trận một cách dễ dàng.
Bành Ngũ tiên sinh gật đầu ra điều khen ngợi câu trả lời của Hạ Hầu Quyên, đồng thời mỉm cười nhìn Diệp Thiên Sĩ :
- Thỉnh Diệp huynh hãy kể tiếp!
Diệp Thiên Sĩ liền nói :
- Sau khi phát hiện hai việc trên, bọn này liền chia nhau hành sự. Tiểu đệ vì đã ở lâu trong Thiên Huyền cốc, thông thuộc hết các đường lối, nên lãnh nhiệm vụ xuống dưới cốc thám thính và biết rõ được Độc Cô Trí đã bị Bành Ngũ huynh chọc tức mạng vong, nhưng trước khi tắt thở, lão ta còn bày sẵn kế độc định chôn sống hết tất cả quần hào bất luận chính tà làm vật tuẫn táng cho lão.
Quần hiệp nghe nói đều rùng mình kinh sợ mặc dù là chuyện đã qua.
Diệp Thiên Sĩ lại mỉm cười nói tiếp :
- Còn Bàn Nhược am chủ kêu ba vị hiền điệt nữ tìm cách hóa trang lẫn lộn vào Bạch Hổ điện đường, giữ lại một nửa và phá hoại một nửa kế độc của Độc Cô Trí đã bày sẵn.
Đông Môn Liễu chợt thở dài lên tiếng :
- Độc Cô Trí quả thật độc ác, bây giờ sực nhớ tới chuyện đã qua bị hắn lợi dụng trùng độc để sai khiến bọn này thật không khác gì một cơn ác mộng.
Đông Môn Phương bây giờ mới vội chạy đến ôm chầm lấy cha an ủi.
Diệp Thiên Sĩ cười nói :
- Độc Cô Trí tuy tội ác nan dung, nhưng lão ta củng cố to. Chính nhờ tay lão ta mới khiến Lục Tàn bang phúc chốc biến thành tro bụi khói tiêu mây tán. Toàn thể bọn Hải Ngoại tam ma cũng bị chung một kiếp số. Bọn Trác Dật Luân, Hạ Hầu Quyên ba cặp anh hùng nhi nữ giờ nghiệp đã đạt thành, từ nay trở đi, trong võ lâm chính nghĩa đại thịnh, hung tà biệt tích may ra có thể thanh bình được một thời gian lâu dài.
Bành Ngũ tiên sinh hỏi :
- Diệp huynh nói cả nửa ngày vẫn chưa cho tiểu đệ biết rõ Phật tung của Bàn Nhược am chủ hiện giờ ở đâu?
Diệp Thiên Sĩ mỉm cười :
- Am chủ vì lo sợ nơi cửa ra duy nhất của Bạch Hổ điện đường nhỡ xảy ra biến động bất ngờ toàn thể bọn mình sẽ bị chôn sống tại đây nên người hiện đang cẩn thận phòng vệ...
Diệp Thiên Sĩ chưa nói hết lời đột nhiên giọng nói của Bàn Nhược am chủ từ ngoài truyền vào một cách hấp tấp :
- Diệp thí chủ, bần ni vừa phát hiện Độc Cô Trí còn bố trí thêm một sát thủ sau cùng không ai ngờ tới. Chư vị hãy mau mau thối lui nếu không sẽ không còn kịp nữa đấy!
Diệp Thiên Sĩ nghe nói vội vàng ấn vào đầu nút bấm phía sau điện hiện ra một động huyệt sâu thăm thẳm và tối đen như mực.
Giữa khi quần hiệp vừa bước vào trong động, phía ngoài Bạch Hổ điện đường bỗng bắt đầu rung chuyển ầm ầm khiến tòa điện đường thinh không động đậy.
Hai vị cao nhân công lực đứng đầu là La Đại Cuồng với Đông Môn Liễu, kẻ đi trước dẫn đường người đi sau đoạn hậu, bảo hộ đám quần hiệp. Tất cả đều thi triển khinh công, chạy bán sống bán chết ra ngoài động huyệt.
Bỗng nơi xuất khẩu sáng chói, vừa ngay tầm mắt họ, mấy tiếng nổ to như trời long núi lở vang lên, cát đá từ trên cao rơi xuống như mưa rào.
Mộ huyệt điện đường của Độc Cô Trí tuy chưa sập hết, nhưng đã bị chôn kín bởi những tảng đá to tướng. Cũng may chất nổ đã được chôn xung quanh điện đường, nên con đường hầm chỉ bị đổ sập có một góc, nên vẫn còn lối đi.
Quần hiệp tuy đã chạy thật nhanh, nhưng cũng không tránh khỏi những đám mưa đá từ trên cao trút xuống đầu họ.
May mắn họ đều là những cao thủ tuyệt vời cả nên tuy hết sức khó khăn họ vẫn chui được ra tới phía ngoài. Lúc đó phía ngoài còn có sự giúp tận lực của Hối đại sư, Bành Bạch Y, nên tất cả đều được thoát hiểm, bình yên ra khỏi cốc.
Diệp Thiên Sĩ thở dài một tiếng, lắc đầu nói :
- Độc Cô Trí quả đáng sợ, bọn mình thật không khác gì mới từ trong mộ huyệt chui ra.
Trác Dật Luân mặt mày nhem nhuốc mỉm cười nói :
- Từ trong mộ huyệt chui ra cũng được! Chúng ta cũng có chết qua một lần rồi vậy từ nay về sau nên quên mình đặng mà phù trợ chính nghĩa, tế thế cứu dân, sống cách xứng đáng với trời đất, đem lại thanh bình thịnh khí cho võ lâm giang hồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]