Trước mấy câu lý luận hùng hồn của Trác Dật Luân, Tư Mã Hào nghĩ phải, nên chàng không biết trả lời ra sao, đành gượng cười nói :
- Hiền đệ không cho phép ngu huynh trở về Hồng Diệp sơn trang vậy để ngu huynh theo hiền đệ đến “Bắc Thiên sơn” và “Quy Vân bảo” hiền đệ có vui lòng không?
Trực Dật Luận bật cười :
- Đó là việc hay, sao tiểu đệ lại không bằng lòng. Được, anh em sẽ đi chung tới nhau.
Hạ Hầu Quyên thấy đã sắp xếp phân công đâu đó xong xuôi, liền cười bảo Trác Dật Luân :
- Bây giờ tiểu muội với Vân muội lên Bàn Nhược am tham kiến ân sư của tiểu muội.
Trác đại ca sẽ cùng với Tư Mã tam ca lên Bắc Thiên sơn và Ai Lao sơn Quy Vân bảo tham kiến nhị vị lệnh sư, còn Diệp sư thúc thì đi Đông Hải, đến Quang Phục đảo hay Quang Phục đảo thỉnh cầu Vệ đảo chủ. Ai nấy đã có nhiệm vụ riêng, vậy chúng ta hay tạm chia tay nhau nghe Trác đại ca.
Diệp Thiên Sĩ thấy Hạ Hầu Quyên có vẻ hứng thú nhiều nhất nên lão không ngớt gật đầu và mỉm cười nhìn nàng.
Nhưng Hạ Hầu Quyên không hiểu tại sao Diệp Thiên Sĩ lại mỉm cười nhìn mình hoài nên bất chợt nàng vụt hỏi :
- Diệp sư thúc sao sư thúc cứ nhìn vào mặt cháu cười lạ lùng như vậy :
Diệp Thiên Sĩ không ngần ngại đáp :
- Chú cười vì nghĩ Trác hiền điệt đã khéo đặt cho cháu cái biệt hiệu ngộ nghĩnh “Bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tuyet-son/2442806/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.