Người đời có câu “Bất như ý sự thường bất cửu” quả đúng không sai tí nào! Trác Dật Luân đã vô hy vọng đuổi theo Hạ Hầu Quyên, không ngờ đứng lại đây chờ nàng chàng cũng tuyệt vọng luôn.
Chờ, chờ mãi chừng như kẻ mất hồn thẫn thờ ngóng bóng người đi không bao giờ trở lại.
Trong khi ấy, chàng cứ luôn luôn tự hỏi :
- “Nàng sẽ trở lại đây nữa không? Ta có nên chờ nàng thêm chút nữa không?”
Rồi chàng tự trả lời :
- “Có lẽ nàng sẽ trở lại ta nên chịu khó chờ nàng!”
Cứ thế chàng chờ đợi mãi cho đến khi biển sương mù dầy đặc bắt đầu loãng dần và sau cùng tan biến đi mất.
Boong! Boong! Boong!
Bỗng có tiếng chuông chùa từ xa vọng lại. Tiếng ngân dài u oán báo hiệu trời đã hoàng hôn.
Trác Dật Luân chợt tĩnh trở về với thực trạng chán chường. Chàng đưa mắt nhìn những đám mây bàng bạc, buồn trôi về bốn phương vô định, rồi bất chợt chàng lắc đầu thở dài tìm đến một suối nước, uống mấy ngụm cho đỡ khát và nhúng chiếc khăn tay đắp lên đỉnh trán mong tìm lại đôi chút thanh thản cho tâm hồn đang vướng nhiều rối rắm.
Sau một hồi nghỉ ngơi khỏe khoắn, Trác Dật Luân lại bèn tính chính sự.
Chính sự của chàng là ngày Trùng Dương Chi Ước.
Càng suy tính, khổ nỗi chàng càng thấy điên đầu, bởi không biết có nên giữ đúng kỳ hẹn với Tư Mã Hào hay hủy bỏ hẹn ấy để khỏi thất ước với Hạ Hầu Quyên tại Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tuyet-son/2442739/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.