Sau mấy hôm băng đèo vượt núi, một già một trẻ tìm đến một thị trấn đông đúc dân cư kiếm được một tiểu khách điếm dừng chân nghỉ ngơi.
Ngồi uống đến tuần rượu thứ hai, bỗng có điếm tiểu nhị hối hả chạy lại thưa :
- Bẩm lão gia và tướng công, có người vừa đem kiệu đến đón lão gia và tướng công đi xem mạch. Nhưng có phải lão gia và tướng công làm nghề xem mạch bốc thuốc không?
Lão gia nghe điếm tiểu nhị hỏi như vậy liền vỗ cái rương con bên cạnh quát lớn :
- Không xem mạch bốc thuốc thì mang cái rương đựng đầy thuốc này làm gì.
Quát điếm tiểu nhị xong, lão ta quay lại với thiếu niên cười hề hề nói :
- Trác lão đệ, thần tài chiếu cố bọn mình rồi đấy, lão đệ nhớ đừng quên lấy...
Thì ra ông lão và thiếu niên kia là Châu Tam Úy và Trác Dật Luân. Nghe Châu Tam Úy nhắc khéo, Trác Dật Luân gật đầu mỉm cười rồi quay bảo điếm tiểu nhị :
- Bọn ta không quen ngồi kiệu, ngươi ra nói lại với thân chủ ấy, bảo bọn ta sẽ đi bộ theo sau cũng được.
Điếm tiểu nhị vội xoa tay nói :
- Người ấy nói là bệnh nhân hiện ở rất xa, đi bộ bất tiện, nên mới phải đem kiệu đến đón, bảo thưa với lão gia và tướng công chớ ngại.
Thấy Trác Dật Luân vừa trầm ngâm suy nghĩ, Châu Tam Úy cười bảo :
- Trác lão đệ, vì thân chủ này có vẻ khác thường, bọn ta không nên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tuyet-son/2442735/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.