Đường Mộc Nhi lấy bức thư cuối cùng của ông nội ra khỏi hộc bàn. Ban đầu, cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ này để sớm trở lại cuộc sống bình thường, thế nhung bây giờ cầm trên tay lá thư cuối cùng, trong lòng cô lại có chút tiếc nuối.
“Lại nghĩ tối nay ăn gì à?” Vương Lân hỏi.
Đường Mộc Nhi lắc đầu, nhưng sau đó nghĩ lại, đúng là cô vẫn chưa biết tối nay nên ăn gì.
“Chắc giờ em đang nghĩ rằng làm thầy trừ ma cũng thú vị đúng chứ?” Vương Lân nói.
“Vâng, có lẽ không phải tự nhiên dòng họ em tới 21 đời làm thầy trừ ma, đam mê chắc nằm trong gen rồi.” Đường Mộc Nhi đáp rồi hỏi “Anh Vương Lân, thực hiện xong nhiệm vụ lần này, anh sẽ đi đầu thai đúng không?”
“Phải, tốt nhất là vậy. Anh không biết nếu cứ ở lại nhân gian thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cứ tuân theo quy luật tự nhiên là tốt nhất. Ở lại tới tận bây giờ đã là phạm quy tắc rồi.” Vương Lân trả lời.
“Đến lúc đó bọn em sẽ nhớ anh lắm.” Đường Mộc Nhi nói rồi đem bức thư ra cửa rồi đón taxi đến nhà Tạ Lâm.
Tạ Lâm đón cô ở cửa và mời cô vào phòng khách, tại đó ba của Tạ Lâm đã ngồi sẵn. Đường Mộc Nhi liền chào hỏi “Rất vui được gặp bác ạ. Cháu là Đường Mộc Nhi.”
“Chào cháu, bác là Tạ Lương Tâm. Công nhận là cháu rất giống ông nội.” Tạ Lương Tâm nói.
Một lần nữa cô tự nhủ bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tru-ma/3396689/chuong-47.html