Không thể ngủ lại được, Đường Mộc Nhi đành xuống phòng ăn pha cà phê để thức tới sáng. Cô ngồi xuống ghế, cầm tách cà phê trên tay hớp một miếng nhỏ.
“Eo, sao lại đắng thế này?” Đường Mộc Nhi thốt lên.
“ Cà phê phải đắng chứ, cô có thể cho thêm đường mà.” Vương Lân nói.
Đường Mộc Nhi cho một muỗng đường vào sau đó uống thử, sau đó cô lại cho một muỗng nữa, rồi lại một muỗng nữa.
“Này, cô muốn tiểu đường à?”
“Nhưng cà phê đắng quá, oa oa.”
“Cô có phải trẻ con đâu, mà cô chưa uống cà phê bao giờ à?”
“Cà phê này để cho khách thôi, tôi chỉ uống trà hoặc sữa, trà sữa lại càng tốt.” Đường Mộc Nhi quyết định chuyển sang uống trà và ngồi viết bản thảo để giết thời gian.
Chờ đợi mãi cũng đã đến sáng, Đường Mộc Nhi liền gọi điện cho Tạ Lâm “Ò ó o, trời sáng rồi, chúng ta mau lên đường thôi.”
“Mới sáu giờ sáng thôi mà, sao lại gấp vậy?” Tạ Lâm không hiểu sao đột nhiên cô lại hăng hái đến vậy.
“Tôi không chờ đợi được nữa đâu, tôi cần đi ngủ.” Đường Mộc Nhi nói.
“Thì cô cứ đi ngủ đi, tỉnh táo rồi chúng ta lên đường.” Tạ Lâm lấy làm lạ.
“Không, sự việc rắc rối hơn thế.” Đường Mộc Nhi giải thích với Tạ Lâm về việc Hứa Văn đã có thể xâm nhập vào giấc mơ của cô, thế nên bây giờ Đường Mộc Nhi không thể đi ngủ được.
“Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ tới ngay.” Tạ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tru-ma/3396664/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.