Chương trước
Chương sau
Trên tàu đến thành phố Hoa Sen, Đường Mộc Nhi mở một bộ phim để giết thời gian. Trong bộ phim có một phân cảnh nhân vật chính nói lời chia tay với người thân trước khi lên đường làm nhiệm vụ

“Đây hẳn là điềm báo rồi.” Đường Mộc Nhi nhận xét, cô bỗng nhận ra vừa rồi mình chia tay với cô Trịnh trông cũng giống cảnh trong phim. Cô thấy hơi hối hận khi làm vậy, nhưng tự an ủi mình rằng đời khác với phim, làm gì có chuyện điềm báo. Sau khi xem xong phim, vẫn chưa đến thành phố Hoa Sen, cô kéo xuống đọc bình luận, không ngờ lại có nhiều chia sẻ rằng điềm báo như trong phim là có thực. Điều này làm Đường Mộc Nhi thấy buồn khủng khiếp.

Do đang ở trên tàu là địa điểm công cộng nên Đường Mộc Nhi chỉ đọc thầm các bình luận đó, không có ngoại lệ, khi tàu cập bến thì cô đã quên hết tất cả và vui vẻ trở lại.

Ra khỏi ga tàu, Đường Mộc Nhi bắt một chiếc taxi.

“Cho cháu tới chùa Bạch Liên ạ.”

Người tài xế nghe thấy thế khá ngạc nhiên, quay lại hỏi “Chùa Bạch Liên? Cháu tới đó làm gì?”

“Dạ, cháu tới thăm người thân gần đó ạ.” Đường Mộc Nhi đáp. “Sao chú có vẻ ngạc nhiên vậy?”

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tài xế nói “Cháu không phải người ở đây nên chắc không biết, chùa Bạch Liên là một địa danh khá nổi tiếng, mọi người đồn rằng nơi đó có ma nên bình thường chẳng ai tới cả.”

“Có ma ạ? Chú có biết cụ thể như thế nào không?” Đường Mộc Nhi khá tò mò người bản địa biết gì về hồn ma đó.

“Chú cũng không rõ, có nhiều chuyện lắm, như người tới chùa gặp nạn hay bị ám chẳng hạn. Chú không tin lắm nhưng vẫn tránh xa thì hơn. Cháu tới thăm người thân cũng đừng nên tò mò mà tới đó.”



“Dạ vâng.” Những lời của người tài xế khiến cô mất tự tin, cảm thấy mình không thể nào thanh tẩy được hồn ma kia.

Khi tới gần ngôi chùa, đúng là có một ngôi nhà nhỏ rất dễ thấy ở gần đó. Đường Mộc Nhi trả tiền taxi rồi xuống xe bước tới gõ cửa.

Cửa mở ra gần như lập tức, một người phụ nữ trung niên xuất hiện.

“Chào cô, cháu là Đường Mộc Nhi, cháu nội của ông Đường Thân ạ.” Cô giới thiệu bản thân.

“Ồ, là Đường Mộc Nhi đấy à? Ông cháu có từng kể về cháu, công nhận là nhìn cháu trông rất giống ông nội.” Người phụ nữ cười nói.

“Vậy ạ?” Đường Mộc Nhi lo lắng, dù cô rất quý ông nhưng cô phải thừa nhận một sự thật là ông xấu trai.

Thời gian trước có một trào lưu khoe ông bà mình lúc trẻ từng là trai xinh, gái đẹp, Đường Mộc Nhi cũng đã nghĩ có thể lúc trẻ nhìn ông cũng ổn. Nhưng không, khi tìm được hình lúc trẻ của Đường Thân, cô mới biết là ông mình xấu từ nhỏ. Đường Mộc Nhi không rõ bằng cách nào ông lại cưới được một người xinh đẹp như bà nội cô. Nhờ gen của bà mà Đường Mộc Nhi có một vẻ ngoài ưa nhìn mà cô rất đỗi tự hào. Giờ lại được nhận xét là giống ông khiến cô có chút lo sợ.

Chắc cô chỉ nói xã giao thôi, Đường Mộc Nhi tự an ủi mình như thế.

“Cô là Tào Vân. Cháu vào nhà đi rồi cô sẽ giải thích cho cháu mọi chuyện.” Tào Vân mời Đường Mộc Nhi vào nhà.

Đường Mộc Nhi quan sát căn nhà, có vẻ chỉ có phòng ngủ, phòng tắm và một phòng bếp kiêm phòng ăn và phòng khách. Đồ đạc cũng rất đơn giản.



“Ông của cháu không đi được à? Do không khỏe hay bận việc gì thế?” Tào Vân hỏi trong lúc pha trà.

“Ông cháu mới mất vài tháng trước rồi ạ, do bệnh. Vì thế nên cháu tới để hoàn thành nốt các công việc còn dang dở của ông.” Đường Mộc Nhi đáp.

“Ôi, chia buồn với cháu, Đường Thân là một người tốt.” Tào Vân nói.

Đem trà và bánh ra, Tào Vân nói “Cháu chắc cũng biết ông cháu đang làm gì ở đây nhỉ?”

“Ông cháu có viết thư để lại ạ, cháu hiểu đại khái là ông muốn cháu đi thanh tẩy một cụ ma vài trăm tuổi.” Đường Mộc Nhi trả lời “Ngoài ra thì cháu không biết gì thêm nữa.”

“Vậy để cô kể lại với cháu chi tiết. Lúc ông cháu cùng cậu đệ tử Vương Lân tới cô đã kể một lần rồi.” Tào Vân nói.

“À phải rồi, đệ tử của ông cháu đang trấn áp hồn ma đó, vậy phải mau tới giúp chú ấy thôi.” Đường Mộc Nhi nhớ ra.

“Cháu không cần phải lo, pháp lực của cậu ấy đủ để khống chế hồn ma đó mà. Hằng ngày cô vẫn thường đưa cơm tới cho cậu ấy, Vương Lân bảo rằng hồn ma đó đã bị khống chế ba phần sức mạnh nên không còn quá nguy hiểm nữa, chỉ đợi Đường Thân tới hỗ trợ thanh tẩy.” Tào Vân nói “Cháu cũng cần nghỉ ngơi và chuẩn bị mà. Với lại cậu ấy cũng trẻ thôi, không đến nổi chú đâu.”

“Thế thì cháu cũng không lo nữa.” Đường Mộc Nhi đáp, mặc dù cô vẫn không thực sự an tâm, dù chưa bước vào chùa Bạch Liên, cô đã cảm nhận được âm khí rất nặng, đây liệu có thật là một hồn ma đã suy yếu?

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, giờ cô sẽ kể cho cháu về hồn ma đó.” Tào Vân sau đó bắt đâu kể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.