Đường Mộc Nhi ngừng lại vài giây, kiểm tra lại thật kĩ xem mình có cầm nhầm bản thảo tiểu thuyết hay không. Sau khi xác nhận không phải, cô thầm nghĩ phải chăng lúc cuối đời ông không còn minh mẫn nữa nên đã nhầm lẫn giữa đời thực và tiểu thuyết.
Dù ông cô có tỉnh táo hay không, cô vẫn phải đọc hết thư ông để lại cho cô "Thật ra nhà họ Đường chúng ta đã theo nghề trừ ma này từ rất lâu rồi. Cho đến đời của ông thì vẫn vậy, việc viết tiểu thuyết chỉ là một sở thích, một nghề tay trái thôi. Đáng lẽ ba của cháu cũng đã trở thành một thầy trừ ma, nhưng nó lại ra đi quá sớm.
Mặc dù đây là một công việc khó khăn và không có được sự công nhận từ xã hội nhưng không có chúng ta thì những hồn ma sẽ không được siêu thoát, một số khác thậm chí còn đi hại người. Ông mong cháu sẽ cố gắng tiếp bước con đường này của gia đình."
Đường Mộc Nhi trầm ngâm một lúc, cô cảm thấy những chuyện này như một trò đùa vậy. Lần cuối cô gặp ông nội thì Đường Thân còn rất minh mẫn, chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại bị hoang tưởng. Cô cũng không nghe hàng xóm nói ông có dấu hiệu gì bất thường về tâm lý. Cuối cùng, Đường Mộc Nhi quyết định cứ đọc hết bức thư rồi tính tiếp.
"Để trở thành một người trừ ma không đơn giản, cần có kiến thức và khả năng điều hòa âm dương. Do cháu là con nhà nòi, vốn có sẵn khả năng điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tru-ma/3396644/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.