Chương trước
Chương sau
Cần phải có một cuộc hỗn mang ngay trong chính bản thân nó mới sinh ra được một vì sao nhảy múa.

Friedrich NIETZSCHE

TIẾNG NỔ

TIẾNG PHỤ NỮ LA HÉT

CỨU VỚI!

Tiếng thủy tinh vỡ kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng. Tôi giật nảy mình mở choàng mắt. Căn phòng ngập chìm trong bóng tối còn bên ngoài mưa đang quất vào cửa kính.

Cố mãi tôi mới nhỏm dậy được, cổ họng khô khốc. Người tôi sốt và ướt đẫm mồ hôi. Khó nhọc lắm mới thở được nhưng tôi vẫn sống.

Tôi đưa mắt nhìn chiếc đài báo thức:

03:16

Có tiếng ồn dưới tầng trệt và tôi nghe rõ tiếng cánh cửa chớp đập vào tường.

Tôi thử bật đèn đầu giường nhưng như mọi khi, cơn giông đã khiến cả Malibu Colony mất điện.

Tôi khó nhọc đứng dậy. Tôi thấy buồn nôn còn đầu thì nặng trĩu. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực như thể tôi vừa chạy marathon về.

Thấy chóng mặt nên tôi phải dựa lưng vào tường cho khỏi ngã. Những viên thuốc ngủ có thể đã không giết nổi tôi nhưng đẩy tôi tới một trạng thái mơ hồ không tài nào thoát ra được. Đặc biệt là đôi mắt, chúng khiến tôi lo lắng: cứ như thể người ta đã rạch vào chúng và chúng thiêu đốt tôi tới mức phải gắng lắm tôi mới mở được mắt.

Bị chứng đau nửa đầu hành hạ, tôi ép mình bước xuống vài bậc cầu thang, vừa đi vừa bám vào tay vịn. Mỗi bước chân tôi lại có cảm giác dạ dày mình quặn lên và rằng tôi sẽ nôn ra ngay giữa cầu thang.

Bên ngoài, cơn giông đang hoành hành. Dưới ánh chớp, ngôi nhà giống như một ngọn hải đăng trước bão.

Xuống đến chân cầu thang, tôi bắt đầu nhận thấy thiệt hại: gió ùa vào qua khung cửa kính rộng mở, làm chiếc bình hoa pha lê vỡ tan trên sàn còn cơn mưa như trút đã bắt đầu làm phòng khách ngập nước.

Mẹ kiếp!

Tôi vội vàng đóng cửa kính lại rồi lê bước vào bếp tìm hộp diêm. Khi quay lại phòng khách, tôi chợt cảm thấy như có ai đó trong phòng cùng với hơi thở của người đó.

Tôi quay người và...

o O o

Một dáng hình phụ nữ mảnh mai, yếu ớt in bóng trong thứ ánh sáng xanh đen từ ngoài hắt vào.

Tôi giật nảy mình rồi mở to hai mắt: những gì tôi thấy được là một cô gái đang ở trần, một tay đặt lên phần bụng dưới, tay kia che lấy ngực.

Chỉ còn thiếu có chuyện này nữa thôi!

- Cô là ai? Tôi vừa hỏi vừa tiến lại gần, nhìn kỹ cô gái từ đầu đến chân.

- Này, anh lịch sự một chút đi! cô gái vừa hét lên vừa vơ lấy chiếc chăn len Scotland đặt trên tràng kỷ để quấn quanh người.

- Cô nói cái gì thế, “anh lịch sự một chút đi!”? Ngược lại thì có! Báo cho cô hay là cô đang ở nhà tôi đấy nhé!

- Có thể thế, nhưng đó không phải lý do để...

- Cô là ai? tôi lại hỏi.

- Tôi cứ nghĩ anh sẽ nhận ra tôi cơ đấy.

Tôi không nhìn rõ cô gái lắm, nhưng dù thế nào thì giọng nói của cô ta cũng chẳng gợi cho tôi điều gì và tôi cũng chẳng hề muốn chơi trò đoán mò. Tôi bật một que diêm châm vào chiếc đèn bão Trung Quốc cũ kỹ mua tại chợ trời Pasadena.

Một làn ánh sáng dịu soi tỏa căn phòng giúp tôi thấy rõ hình dáng vị khách không mời. Một cô gái trẻ chừng hai mươi lăm tuổi với đôi mắt sáng màu ánh lên vẻ gì đó vừa sợ sệt vừa láu lỉnh cùng mái tóc màu mật ong ướt đẫm nước mưa.

- Tôi không hiểu làm thế nào mình có thể nhận ra cô: chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ.

Cô gái khẽ cười vẻ chế nhạo, nhưng tôi không muốn bước vào trò chơi của cô ta.

- Thôi thế đủ rồi, thưa quý cô! Cô làm gì ở đây?

- Là tôi đây: Billie đây! cô ta vừa nói hết sức tự nhiên vừa kéo tấm chăn choàng lên vai.

Tôi nhận thấy cô gái khẽ rùng mình, bờ môi run rẩy. Dĩ nhiên rồi: người cô ta đẫm nước còn căn phòng thì lạnh băng.

- Tôi chẳng quen cô Billie nào cả, tôi đáp rồi đi về phía chiếc tủ tường lớn vốn được dùng như phòng chứa đồ giờ đây đang ngập nước.

Tôi đẩy cánh cửa trượt lục tìm trong một chiếc túi thể thao thì thấy một tấm khăn dùng khi tắm biển với họa tiết kiểu Hawaii.

- Cầm lấy này! tôi hét lên từ đầu kia phòng khách rồi ném cho cô gái chiếc khăn.

Cô gái giơ tay bắt lấy cái khăn, dùng nó lau đầu rồi lau mặt, trong khi vẫn đưa mắt nhìn tôi vẻ đầy thách thức.

- Billie Donelly, cô ta nói rõ hơn và chờ đợi phản ứng của tôi.

Tôi đứng bất động vài giây, trong lòng thực sự không hiểu nổi những điều cô gái vừa nói. Billie Donelly là một nhân vật phụ trong các tiểu thuyết của tôi. Một cô gái khá hấp dẫn nhưng sống chật vật, làm y tá trong một bệnh viện công tại Boston. Tôi biết nhiều độc giả nữ tự coi mình là nhân vật girl next door với hàng loạt những chuyện tình đổ bể này.

Tôi sững sờ bước vài bước về phía cô gái rồi giơ đèn lên. Giống như Billie, cô ta dong dỏng cao, dáng vẻ nhanh nhẹn, quyến rũ, khuôn mặt sáng sủa, hơi góc cạnh với vài vết tàn nhang khó thấy.

Nhưng cô gái này là ai? Một fan bị ám ảnh? Một nữ độc giả tự coi mình là nhân vật của tôi? Hay một cô gái hâm mộ có vấn đề tâm lý?

- Anh không tin tôi, đúng không? cô gái vừa hỏi vừa tới ngồi vào chiếc ghế đằng sau quầy bar trong bếp với lấy quả táo trong giỏ hoa quả rồi cắn một miếng to.

Tôi đặt chiếc đèn lên quầy bar bằng gỗ. Dù cho đầu cứ đau nhói lên nhưng tôi vẫn quyết tâm gắng giữ bình tĩnh. Việc các vị khách không mời mà tới nhà những người nổi tiếng đã thành chuyện thường ngày tại Los Angeles: tôi được biết rằng một buổi sáng, Stephen King đã thấy một người đàn ông cầm dao đứng trong phòng tắm nhà mình, rồi chuyện một anh chàng biên kịch non tay đã lẻn vào nhà Spielberg chỉ để đưa cho vị đạo diễn kịch bản anh ta mới viết, hay một fan cuồng của Madonna đã đe dọa sẽ cắt cổ cô nếu cô không chịu cưới anh ta...

Lâu nay, tôi đã tránh được những chuyện kiểu này. Tôi trốn tránh máy quay, từ chối phần lớn các lời mời phỏng vấn và dù cho Milo có nài nỉ, tôi cũng không tự trưng mình ra để quảng bá sách. Tôi từng lấy làm tự hào vì độc giả yêu mến những câu chuyện, những nhân vật của mình hơn chính cái con người xoàng xĩnh là tôi đây, nhưng chuyện của tôi và Aurore rùm beng trên báo chí đã khiến tôi từ hạng nhà văn chuyển thành hạng sao thấp cấp nhất dù tôi chẳng hề mong muốn.

- Hê! Hô! Có ai ở đầu dây không đấy? “Billie” vẫy vẫy tay hỏi tôi. Trông anh cứ như tâm hồn treo ngược cành cây ấy.

Ngôn từ cũng đầy “hình ảnh”...

- Thôi, đủ rồi đấy, cô mặc cái gì vào rồi ngoan ngoãn về nhà đi.

- Tôi cho rằng tôi khó mà về nhà được...

- Tại sao?

- Bởi vì nhà tôi là những trang sách của anh. Với một tài năng viết lách như anh, tôi thấy có vẻ anh sẽ nghỉ ngơi khá lâu.

Tôi thở dài đầy bực tức. Tôi cố nói lý lẽ với cô gái:

- Thưa quý cô: Billie Donelly là một nhân vật tưởng tượng...

- Đến đây thì tôi đồng ý.

Phải thế chứ.

- Còn tối nay, trong căn nhà này, chúng ta đang sống trong thực tại.

- Điều này thì rõ rồi.

Được rồi, có tiến bộ đôi chút.

- Vậy nên nếu cô là một nhân vật trong tiểu thuyết thì cô không thể có mặt tại đây được.

- Có chứ!

Quá tuyệt vời.

- Vậy cô hãy giải thích cho tôi hiểu làm thế nào mà được thế, nhưng nói nhanh lên vì tôi buồn ngủ lắm rồi.

- Vì tôi bị ngã.

- Ngã từ đâu?

- Từ một quyển sách. Từ câu chuyện của anh chứ còn từ đâu!

Tôi nhìn cô gái đầy hoài nghi, không hiểu một từ nào trong những lời nói vớ vẩn của cô ta.

- Tôi bị ngã xuống từ một dòng chữ, ngay giữa một câu văn dang dở, cô ta nói thêm và để thuyết phục tôi, cô chỉ vào quyển sách để trên bàn mà Milo đã đưa cho tôi lúc trưa.

Cô gái đứng dậy rồi đem cho tôi quyển sách cô ta đã mở tới trang 266. Lần thứ hai trong ngày, tôi đọc lại đoạn văn nơi câu chuyện đột ngột dừng lại:

Billie dụi đôi mắt đen sậm mascara của mình.

- Thôi đi, Jack, như thế không hợp với anh đâu.

Nhưng người đàn ông đã xỏ áo khoác vào. Anh ta mở cửa mà chẳng thèm đưa mắt nhìn người tình.

- Em xin anh đấy! cô hét lên rồi ngã

- Anh thấy không, trong đó viết: “cô hét lên rồi ngã”. Và tôi đã ngã xuống nhà anh.

Tôi càng lúc càng ngây người ra. Tại sao loại chuyện này lại cứ đổ xuống đầu tôi? Tôi đã làm gì mà đến nông nỗi này? Đầu óc tôi có hơi lơ mơ một chút, nhưng chưa đến mức lệch lạc thế này. Tôi chỉ uống có vài viên thuốc ngủ, chứ chẳng phải thuốc gây ảo giác! Dù thế nào chăng nữa cô gái này chỉ có thể tồn tại trong đầu tôi mà thôi. Hẳn cô ta chỉ là sản phẩm của việc dùng thuốc quá liều đã khiến tôi mê sảng.

Tôi cố bám lấy ý nghĩ này, gắng tự thuyết phục mình rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác trong đầu tôi thôi nhưng tôi không thể không nhận xét:

- Cô điên thật rồi, và đấy chỉ là cách nói uyển ngữ thôi đấy. Hẳn là phải có người nói với cô như vậy rồi chứ?

- Còn anh, tốt hơn hết là anh nên đi ngủ đi, vì đầu óc anh bắt đầu lơ mơ rồi. Và đây thì không phải lối nói uyển ngữ đâu.

- Vâng, tôi sẽ đi ngủ vì tôi chẳng có thì giờ đâu mà lãng phí với một cô gái cứ huyên thuyên cả ngày!

- Anh xúc phạm tôi quá đáng rồi đấy!

- Còn tôi, tôi cũng ngán phải chịu đựng một kẻ loạn óc từ trên trời rơi xuống nhà tôi vào lúc ba giờ sáng, mình thì trần như nhộng thế này rồi!

Tôi đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Tôi lại thấy khó thở và chứng co cứng vì lo lắng khiến những múi cơ ở cổ tôi cứng đờ lại.

Điện thoại di động vẫn nằm trong túi áo. Tôi rút ra bấm số của trạm bảo vệ trực đêm ở khu nhà.

- Thế đấy, tống cổ tôi ra ngoài! cô gái hét lên. Như thế dễ hơn giúp đỡ tôi nhiều.

Tôi không cần phải bước vào cuộc chơi của cô ta. Dĩ nhiên ở cô ta cũng có cái gì đó khiến tôi xúc động: khuôn mặt thanh tú, vẻ tươi tắn vui vẻ, bề ngoài thoáng chút nam tính được đôi mắt sâu thẳm như nước hồ thu và cặp chân dài miên man kéo lại. Nhưng lời nói của cô ta quá vô lý nên tôi chẳng thể làm gì cho cô ta cả.

Tôi bấm điện thoại rồi chờ đợi.

Hồi chuông đầu tiên.

Mặt tôi nóng bừng còn đầu óc càng lúc càng nặng trịch. Rồi mắt cứ mờ dần đi cho tới lúc tôi nhìn một thành hai.

Hồi chuông thứ hai.

Tôi cần phải vã chút nước lên mặt, tôi cần...

Nhưng xung quanh tôi, đồ vật trong phòng cứ hư hư thực thực rồi mọi thứ chao đảo. Tôi nghe thấy hồi chuông thứ ba vang lên, vẳng lại từ rất xa, sau đó tôi không biết gì nữa và khuỵu xuống sàn nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.