Sắc mặt tốt. Không sốt. Vẫn đi làm đều.
Nếu chỉ nhìn qua thì không thể phát hiện được sự thay đổi của Mao. Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác nàng đang mất dần sức sống.
Tôi trở nên quá nhạy cảm sau khi nghe được câu chuyện kỳ lạ ở nhà Mao chăng? Tôi muốn nghĩ vậy lắm nhưng việc Mao không còn hào hứng đi chơi vào ngày thứ Bảy, thường xuyên ngủ trưa ở chỗ có ánh nắng trong phòng kiểu Nhật lại khiến tôi nghĩ khác.
Mao vẫn yêu tôi như trước, không, phải nói là nhiều hơn trước. Đến nỗi tôi còn hơi thấy áp lực trước lượng và chất nàng dành cho tôi. Nói thế này chẳng khác vạch áo cho người xem lưng nhưng đó là sự thật.
Đơn cử như vào ngày nghỉ.
Tôi toan đứng lên, định ra cửa hàng tiện lợi để giết thời gian thì Mao đang nằm ngủ trên sàn trong phòng kiểu Nhật bỗng nhỏm dậy hỏi tôi đi đâu rồi cắp chăn đi theo.
Đi chợ cuối tuần cũng thế. Tôi bảo chỉ cần đưa danh sách những thứ cần mua, tôi sẽ tự đi nhưng Mao nhất quyết đòi theo vì sợ tôi chọn không đúng. Đi xong nàng lẩm bẩm kêu mệt, thấy tôi lo lắng thì nàng cố cười để bào chữa là “Em đùa đấy.” Ăng ten giám sát dường như chĩa thường xuyên về phía tôi hơn, cái kiểu lúc nào cũng muốn kè kè bên tôi dù chẳng có việc gì y hệt như hồi cấp II.
Hoặc đến buổi tối.
Tôi vừa tắt ti vi trong bếp để chuẩn bị đi ngủ thì Mao bật lên bảo “Còn sớm mà.”
“Mai phải dậy sớm đấy, đi ngủ thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-trong-nang/34223/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.