Merete không mất nhiều thời gian để làm quen với áp suất.
Một chút ù tai trong vài ngày, rồi thôi.
Nhưng thứ tồi tệ nhất không phải là áp suất.
Chính là ánh sáng chói chang trên đầu.Ánh sáng thường trực còn tệ hơn bóng tối liên tục hàng trăm lần.
Ánh sáng phơi bày tình trạng thê thảm của đời cô.
Một căn phòng lạnh lẽo.
Những bức tường xam xám và góc tường sắc cạnh.
Những cái xô xám xịt và thức ăn không màu.
Ánh sáng đem đến sự xấu xí và lạnh lẽo.
Cùng với nó, cô nhận ra mình sẽ không thể thoát ra khỏi căn phòng hình hộp kiên cố này.
Cô sẽ không thể chui lọt cái cửa lật mà bọn họ dùng như phương tiện duy trì sự Sống cho cô.
Địa ngục bê tông này chính là cỗ quan tài, là huyệt mộ của cô.
Giờ đây cô không thể nhắm mắt và bỏ quên thực tại khi cô muốn.
Ánh sáng vẫn xuyên vào cho dù cô khép chặt hàng mi.
Chỉ khi sự mệt mỏi hoàn toàn chế ngự, giấc ngủ mới giải thoát cô khỏi nó.
Và thời gian cứ kéo dài bất tận.Hàng ngày, khi đã ăn xong và ngồi mút ngón tay cho sạch, cô nhìn vào khoảng không, cố ghi nhớ ngày tháng.
“Hôm nay là ngày 27 tháng Bảy, năm 2002.
Tôi được ba mươi hai tuổi hai mươi mốt ngày.
Tôi đã ở đây được một trăm bốn mươi bảy ngày.
Tên tôi là Merete Lynggaard, và tôi ổn.
Em tôi tên là Uffe, cậu ấy sinh ngày 10 tháng Năm, nãm 1973”.
Cô luôn bắt đầu như thế.
Thỉnh thoảng cô nhắc tên bố mẹ, hoặc tên của những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-trong-long/3922882/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.