-Thế nên là, cô bé, tôi giao mạng cho em. 
Tôi sững sờ. Nói gì đi chứ? Một mạng người, có thể nào... 
"Bước tới." 
Nghe giọng nói, tôi bước tới. 
"Ra tay đi. Đây là lối giải thoát duy nhất cho cô ấy." 
Tôi cảm thấy tay chân tê cứng, cổ họng khô khốc. Tôi đứng mãi. 
-Yuri.... 
Đó là một giọng nói rất êm tai. Tiếng kêu nghe rất tha thiết. Tôi giật mình nhìn quanh. 
-Ai? 
-Yuri... 
-Cô bé, không giết tôi thì cô sẽ chết đấy. 
Lời Takai vừa dứt, đột nhiên có những tia sáng bay lên. Tôi thấy người mình nhẹ bâng. 
Tôi hoảng hốt. Cảnh vật xung quanh đột nhiên méo mó. Một bàn tay nắm lấy tay tôi, dị năng đột nhiên bị kích hoạt. Tôi liền phản ứng, nhưng... 
-Cô bé, em vẫn chưa đủ cứng rắn. Phải máu lạnh hơn nữa... 
Takai tan thành những tia sáng. Tôi bàng hoàng đến không cử động được. Cuối cùng Takai cũng biến mất, để lại một con rối gỗ. 
Chân đứng không vững ngã xuống đất, tôi đưa bàn tay run rẩy cầm lấy con rối gỗ. Đó là một con rối không có mặt. 
-Takai... 
Là tôi... giết cô ta... 
Tôi... 
Giết... 
Có tiếng cười vang lên. Một tiếng cười thản nhiên. Tiếng cười vang vọng khắp không gian mãi vẫn không chịu tan đi. Và lồng vào tiếng cười đó là một tiếng nói rất trong. 
-Xong rồi à? Tốt... Dù sao cũng không nên thay đổi những thứ đã được thay đổi. 
Sương mù kéo đến. Tôi nhìn thấy một cái bóng. Một cái bóng người, tựa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-trong-lo-thuy-tinh/2843772/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.