Ông lão nhìn chằm chằm tôi một hồi, đột nhiên như nhớ tới gì, lắc đầu lẩm bẩm gì đó tôi không nghe thấy. Rồi ông lão đứng dậy, cúi người. Theo ông, mấy người trong phòng cúi đầu theo.
-Hi vọng các ngài có thể giúp chúng tôi.
Tôi suýt chút bị chính nước bọt của mình làm sặc chết. Đùa sao? Ông ấy lại dùng kính ngữ, đã vậy một đám người cùng Mira cũng cúi đầu. Cái này... có chút không hợp lí rồi...
Tôi lúng túng đứng dậy, vội đi tới đỡ ông lão.
-Ông đừng như thế. Lễ này của ông cháu không nhận được đâu. Hôm nay cháu nghe lời Mira tới đây, tất nhiên là để giúp đỡ mọi người rồi.
Đám người Kaori phía sau phụ họa rối rít gật gật đầu. Tôi gượng cười.
-Bọn cháu cũng không biết là giúp được bao nhiêu, nhưng mà nhất định sẽ cố hết sức.
Ông lão ưu phiền thở dài.
-Mira, lại đây.
Mira ngoan ngoãn đi tới.
-Con dẫn chủ nhân của con đi nghỉ ngơi đi. Chỗ này chúng ta có nhiều thời gian, từ từ rồi hãy tính tới chuyện kia. Nhân tiện, đem chuyện hôm trước con nói bàn bạc qua đi.
-Vâng ạ.
Ông lão gật gù.
-Vậy lão già này đi trước, các ngài cứ thoải mái xem như đây là nhà của mình đi.
Tôi nhất thời cạn ngôn. Sao cảm giác thật không đúng.
-Vâng. Nhưng sau này ông đừng dùng kính ngữ đi. Cháu... thấy không thoải mái...
Ông lão nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng gật đầu rồi nặng nề bước đi.
Tôi thở phào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-trong-lo-thuy-tinh/2843769/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.