Tôi nhìn khoảng trời mênh mông trước mắt, không còn muốn tin vào thế giới này nữa. 
-Vậy mà thực sự tồn tại chân trời này... -Naeko nói với giọng không thể tin được. 
Ừm! Tôi nói không sai đâu, đúng là chân trời đấy! 
Tôi đưa tay ra phía trước, gõ gõ. 
-Chân trời... Hả? 
Chúng tôi đã bay ra khỏi Nhật Bản, tới tận Thái Bình Dương, và bây giờ thì đứng trước một bức tường vẽ mây. Làm người ta điên lên mất mà! 
-Chỗ quái nào đây? -Kaori đưa mắt nhìn quanh. 
Mở rộng tầm nhìn, chỗ này đúng là rất rộng. Một bãi cỏ xanh, bát ngát. Cắt ngang qua là một bức tường vẽ mây. Tôi cảm thấy... tuổi thơ của mình bị phá hoại... rất nặng nề... 
"Chỗ này đại khái gọi là chân trời. Gọi lãng mạn vậy thôi chứ chỉ là một không gian ẩn thôi. Các cậu mau đi tiếp." 
Đầu đầy hắc tuyến, tôi đáp lời: 
-Tớ cũng không muốn ở đây nữa. Cổng Pha Lê ở đâu? 
"Tìm quanh bức tường đi." 
Tôi nhìn qua bức tường dài gấp mấy lần Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc mà cạn ngôn. Mò cái này tìm cửa? Hờ~~~ Đừng nói là hai ngày, hai tháng cũng không đủ tìm! 
Tôi chán nản tựa vào tường. Rồi đột nhiên "Rầm!!!" một cái ngã xuống đất. 
-Cái...! 
Tôi bỏ dở câu nói, lặng người. Cái này có tính là "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt" không? Chỗ này chân chính là chân trời, và ở trước mắt tôi. Nếu thực sự đi mò hết bức tường rồi về lại đây phát hiện cái cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-trong-lo-thuy-tinh/2843765/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.