Cuộc sống của tôi trở lại như trước lúc anh bước vào cuộc đời tôi. Không có anh, cuộc sống mất đi 1 thứ màu sắc, trở nên tẻ nhạt hơn. Nhưng trước khi tôi gặp anh, cuộc sống chính là như thế. Một cách đơn điệu khi chỉ có mình tôi đi trên con đường của tôi. Nhưng tôi không đến mức phải bi lụy. Cuộc sống có màu đơn điệu thì ta chỉ cần vẽ màu cho nó. Và tôi là người biết vẽ màu cho cuộc sống. 
Mọi chuyện không có gì đặc biệt, mỗi ngày trôi qua thật bình thường. Tôi cùng bạn bè đi chơi, thỉnh thoảng vẽ tranh hay thêu khăn tay, đôi khi giúp mẹ việc nhà, dành thời gian để học, nhiều lúc để riêng cho mình 1 khoảng tĩnh lặng. Theo sự thích nghi với cuộc sống của tôi, giọng nói kia cũng không xuất hiện nữa. Thời gian trôi qua, không nhanh, cũng không chậm. Rồi cái ngày anh đi cũng đến. 
Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, nắng đi qua những tán cây chiếu xuống đường, gió thổi nhẹ thỉnh thoảng cuốn theo vài chiếc lá hay vài cánh hoa. Tôi vừa tan học, chạy vội về nhà, chị Riri cũng chạy theo tôi. 
-Con về rồi ạ. -Tôi nói, đi thẳng lên phòng mà không quan tâm xung quanh. 
Tôi lên phòng, vứt chiếc cặp qua 1 bên, lấy chiếc hộp trắng buộc nơ đỏ trên bàn. Chiếc hộp đó có một món quà tôi tặng anh. Đó là một quả cầu thủy tinh có 1 bông hoa huệ bên trong được bọc bằng 1 cái khăn tay thêu hoa huệ do chính tay tôi thêu. Tôi chạy xuống dưới nhà, chưa kịp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-trong-lo-thuy-tinh/2843718/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.