Cô chỉ là đối tượng giếtthời gian trong lúc hắn rảnh rỗi mà thôi.
Hắn chưa từng thích cô, đối với cô một chút hứng thú cũng không có.
Đời này hắn không thể nào cùng cô lui tới, một chút xíu có thể cũng không có.
Hắn hi vọng từ nay về sau sẽ không gặp lại cô.
Tống Tinh Tinh cố gắng chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống nhưng nước mắtvẫn từng giọt từng giot rơi xuống. Cô không biết mình thế nào lại vẫn còn nướcmắt? Một tháng này, cô khóc đến nỗi nước mắt cũng khô lại, nhưng là mỗi lầnnghĩ đến lời nói của Âu Dương Vận Hàn, biểu tình lãnh đạm của hắn, nước mắt sẽkhông tự chủ được mà rơi ra.
Cô không biết tại sao hắn lại đối với mình như vậy? Cô biết mình không đủ hoànmỹ, không có bề ngoài cùng quyền thế xứng với hắn. Mặc dù cô không có gì cả, cólẽ thứ duy nhất mà cô có chính là tình yêu cô dành cho hắn, nhưng tại sao hắnlại nói như vậy với cô?
Chẳng lẽ cô giống một đứa trẻ đến vậy, cũng không có quyền lợi sao? Cô khổ sởnghĩ, thật rất thống khổ, làm chuyện gì cũng đều không chú ý, lão bản đã bảo côhai lần rồi, nếu là tiếp tục như vậy nữa, cô đại khái sẽ phải cuốn gói rađường, nhưng là...
Ai... Cô vô thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hôm nay là chủ nhật, nhớ tớitrước kia bọn họ gặp mặt luôn là ngày chủ nhật, lại nghĩ tới rất nhiều rấtnhiều việc trước kia, bất quá những thứ kia cũng đã qua. Cô lại rơi lệ, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-thich-khoc/1917567/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.