Chương trước
Chương sau
Vương Thế Vĩ nhìn quanh nhà một lượt, nói: “Về nhà cửa, đúng là nhà của Mỹ vẫn đẹp hơn. Ở Trung Quốc thế này được gọi là biệt thự vườn rồi, nếu không là lãnh đạo cấp thành phố thì e rằng cả đời cũng chẳng được ở cái nhà thế này.”

Thấy Vương Thế Vĩ khen nhà cửa, cô biết anh ta sang đây ở hẳn thật.

Vương Thế Vĩ hỏi: “Ngôi nhà này có một nửa của anh đúng không?”

“Đúng.”

“Thế phải bao nhiêu tiền? Có đến hai trăm nghìn không?”

“Đến.” Cô hậm hực nói. “Nhà mua trả góp, có một nửa của anh thì cũng có một nửa số nợ anh phải trả.”

Vương Thế Vĩ không nói gì nữa mà chỉ giục: “Em đi tắm đi..”

“Vội thế làm gì?”

“Cửu biệt thắng tân hôn mà, em không nghe người ta nói thế à?”

“Tiểu Long đã ngủ đâu.”

“Sợ gì chứ? Nhà rộng thế này, hai tầng, nó ở tầng trên...

“Chẳng lẽ nó không xuống tầng dưới à?”

“Bọn mình đóng cửa mà.”

Cô miễn cưỡng đi tắm, vừa tắm vừa nghĩ cách xem làm thế nào để tránh được chuyện make love với anh ta. Có lẽ bây giờ nên chơi bài ngửa luôn. Nhưng nếu chọc giận anh ta, anh ta lại đi tố giác Kevin thì làm sao? Hay là cứ đối phó cho qua chuyện đã? Nhưng cứ nghĩ đến cảnh lên giường với anh ta là cô lại thấy khó chịu, sau này biết ăn nói với Kevin thế nào?

Giữa phòng ngủ của cô và nhà vệ sinh không có cửa cài chốt, cô vào nhà tắm, Vương Thế Vĩ cũng vào theo, cô liền chặn anh ta lại. “Anh muốn tắm thì lên tầng mà tắm, trên đó còn có một phòng tắm nữa...”

Thấy Vương Thế Vĩ đi rồi, cô mới bắt đầu tắm gội.

Cô tắm rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra được cách nào ổn thỏa.

Không đợi được nữa, Vương Thế Vĩ liền giục: “Sao vậy? Anh tắm xong lâu lắm rồi mà em còn chưa xong à? Đừng để tắm lâu quá lại xỉu đấy nhé.”

“Xong ngay đây.”

Cô chần chừ thêm một lát nữa mới mặc đồ lót và váy ngủ vào, rồi lại khoác một chiếc áo choàng dày bên ngoài, thắt đai lại và ra khỏi nhà tắm, vào phòng ngủ đã thấy Vương Thế Vĩ nằm trên giường rồi, cởi trần, phía dưới đắp một cái chăn.

Cô cứ có cảm giác phòng ngủ có gì đó hơi lạ, nhìn kĩ mới phát hiện ra rèm cửa đằng sau phòng ngủ được kéo ra. Đó là cánh cửa thông ra sân sau, nửa trên là kính nên cô đã bố trí rèm cửa trên đó. Hiện tại rèm được kéo ra, nhìn qua kính thấy màn đêm bên ngoài, tựa như hai mặt gương vậy.

Cô chỉ ra rèm cửa, hỏi: “Anh mở ra hả?”

“Ừ, sao vậy?”

“Anh không mặc quần áo, mở rèm cửa đó ra làm gì?”

“Em sợ ai nhìn thấy à?”

Sân sau nhà cô được rào bằng lưới sắt, người ngoài không vào được, qua sân là bể bơi, sau đó là lùm cây, người ngoài sẽ không thể nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trong phòng. Cô nghĩ một lát rồi nói: “Sợ Tiểu Long ra sân sau lại nhìn thấy...”

“Bên ngoài lạnh thế này, nó ra sân sau làm gì?”

Cô định đi ra kéo rèm cửa, nhưng đã bị Vương Thế Vĩ túm lại và kéo lên giường. Anh ta bắt đầu cởi đai áo choàng của cô, cô không chịu, ra sức đẩy anh ta ra. “Anh làm gì vậy?”

“Làm em!”

“Đừng có mà... lưu manh như thế được không?”

“Đây mà gọi là lưu manh hả? Vợ mình mà không được làm ư?”

“Tôi không có hứng thú.”

“Làm một lúc sẽ có hứng thú ngay mà.”

“Làm một lúc cũng không có hứng thú.”

“Làm sao em biết?”

“Bao nhiêu năm qua đều như thế sao tôi lại không biết chứ?”

Nét mặt Vương Thế Vĩ lộ rõ vẻ không tin. “Đừng nói với anh là bao nhiêu năm qua em chưa từng được enjoy (tận hưởng) những cảm giác khi make love đó nhé...”

“Chính xác là chưa được tận hưởng... giữa hai chúng ta...”

“Thế trước đây... em lên đỉnh không phải là enjoy à?”

“Đó đều là giả vờ.”

“Lần nào cũng là giả vờ ư?”

“Lần nào cũng vậy.”

“Tại sao phải giả vờ?”

“Muốn anh làm nhanh cho xong.”

Sắc mặt Vương Thế Vĩ tái đi, hồi lâu mới nói: “Chính vì điều này mà cô mới cặp bồ ư? Hắn ta thế nào? Cho cô lên được đỉnh không?”

Cô không biết có phải Vương Thế Vĩ đang bắt nọn cô hay không, bèn đáp ậm ờ: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

Vương Thế Vĩ lặng lẽ mặc quần áo vào rồi chỉ ra ngoài cửa. “Bảo hắn ta vào đi.”

“Ai?”

“Giả vờ ngây thơ hả?”

Cô không giả vờ mà thật sự không biết Vương Thế Vĩ đang nói ai.

Vương Thế Vĩ nói: “Cô không ra gọi là tôi gọi đấy.”

Cô còn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Vương Thế Vĩ đã đi ra cửa, bật đèn ở cửa thông ra sân sau và gọi với ra ngoài: “Kevin, anh là Kevin hả? Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Cô cũng bước ra theo, nhìn thấy đúng là bên ngoài có một bóng người, nhìn dáng dấp thì đúng là Kevin thật, nhưng người đó lại mặc một chiếc áo Jacket màu hạt dẻ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy nên không chắc chắn lắm.

Người đó liền bước về phía họ, cô đã nhận ra, đúng là Kevin thật, bèn buột miệng: “Sao... anh lại ở đây?”

“Anh không ở đây thì còn ở đâu nữa?”

Vương Thế Vĩ nói: “Nếu cậu ấy không ở đây thì tôi có thể đề nghị cô bỏ ngay cậu ấy được rồi đấy.”

“Tại sao?”

“Cậu ấy không ở đây bảo vệ cô thì cô còn cần cậu ta làm gì nữa?”

Kevin mỉm cười, nói: “Thầy Vương, không ngờ chúng ta lại gặp nhau theo cách này.”

“Chúng ta gặp nhau từ trước rồi, ở nhà hàng, cậu đến đó để bảo vệ cô ấy hả?”

Kevin không đáp mà chỉ mím môi cười.

Vương Thế Vĩ nói: “Cậu cũng đa nghi quá, chẳng lẽ ở nhà hàng mà tôi làm được gì cô ấy ư?”

“Tôi cũng muốn được gặp mặt thầy Vương đã nghe danh từ lâu mà.”

Ba người đều vào trong nhà rồi ra phòng khách và ngồi xuống sofa.

Vương Thế Vĩ hỏi: “Hai người đã cặp với nhau rồi, tại sao còn giấu tôi hả?”

Kevin liền giải thích thay cô: “Chủ yếu là vì cô ấy sợ anh đi... tố giác tôi.”

“Một người vượt biên như cậu, nếu tôi tố giác thì thế nào?”

“Chính phủ Mỹ sẽ tống tôi về nước thôi.”

Vương Thế Vĩ hậm hực nói: “Về Trung Quốc thì có gì đáng sợ? Hai người không phải là con cháu Viêm Hoàng à?”

“Về Trung Quốc không đáng sợ, đáng sợ là do... không được gặp June nữa.”

“Nếu cô ấy yêu cậu thật lòng thì không về nước với cậu chắc?”

Cô liền cướp lời: “Tôi sẽ về, trước đó tôi đã liên hệ với một số trường đại học trong nước, trường J và trường K đều sẵn sàng nhận tôi...”

Vương Thế Vĩ liền nói với vẻ khinh miệt: “Cô đừng bốc phét nữa, trường J và trường K đều là những trường hàng đầu ở Trung Quốc, đến trường hạng hai như trường D và trường hạng ba như trường F cô đều không vào được, còn định mơ tưởng trường J và trường K hả? Hay là định vào làm nhân viên phòng thí nghiệm ở đó?”

Cô tức nổ đom đóm mắt, xông vào phòng lấy thư của trường J và trường K ra và ném vào mặt Vương Thế Vĩ. “Anh không tin hả? Không tin thì đọc đi! Người ta dành cho tôi vị trí tương đương với phó giáo sư đấy! Anh tưởng các trường đại học hàng đầu đều như các trường hạng hai, hạng ba của các anh, đố kỵ với những người có tài, không dám nhận người ta ư?”

Vương Thế Vĩ đọc liếc rồi vứt thư xuống sofa và lên mặt dạy đời: “Cô tưởng cậu ta về Trung Quốc mà còn yêu cô hả? Trung Quốc thiếu gì gái trẻ gái đẹp, người như cô, kết quả tốt nhất là làm vợ cả, sớm muộn gì chồng cũng ra ngoài cặp bồ, không cẩn thận đến vợ cả cũng chẳng làm được, bị người ta đá ngay ra khỏi nhà.”

Cô nói: “Tôi không sợ, anh ấy về nước thì tôi cũng về, tôi chỉ cần sống ở nơi có anh ấy là được.”

“Thế thì có lẽ tôi vẫn phải đi tố giác cậu ấy để cậu ấy phải về nước, rồi cho cô về theo, để cô thấy lời dự đoán của tôi thiêng thế nào.”

Cô và Kevin đưa mắt nhìn nhau, thấy anh mỉm cười, dường như đang nói: “Anh ta không hiểu điều này đâu.”

Cô liền đáp rất thoải mái: “Tùy anh thôi.”

Vương Thế Vĩ liền nói với Kevin: “Thật đấy, tôi không lừa cậu đâu, Trung Quốc thiếu gì gái trẻ đẹp, cậu ở đây, quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy người, đành phải kiếm đại mấy cô bằng tuổi mẹ, đến người như cô ta mà còn coi như báu vật, chi bằng về nước, người như tôi còn kiếm được các em tầm đôi mươi, nói gì đến cậu.”

Kevin liền cười. “Thầy Vương khiêm tốn quá! Thầy là giáo sư đại học, người bình thường làm sao đọ nổi với thầy về độ quyến rũ.”

“Cậu cũng không tồi mà, sao bảo cậu biết chơi... saxophone gì đó cơ mà? Chắc chắn có không ít cô gái chết mê chết mệt.”

Cô liền trả lời thay Kevin: “Trước đây ở trong nước anh ấy đã có rất nhiều fan, toàn là các em xinh đẹp.”

Vương Thế Vĩ nói: “Thế ý cô là cô có sức quyến rũ hơn các em xinh đẹp hả?”

“Tôi không nói như thế.”

“Cô không nói như thế nhưng ý cô không như thế thì là gì? Ở trong nước cậu ta có nhiều fan, nhưng cậu ta lại để mắt đến cô...”

Kevin nói: “Thầy Vương, thầy nói đúng đấy ạ, June thu hút tôi hơn các cô gái trẻ kia.”

“Thế thì cậu hơi biến thái rồi.”

“Hơ hơ, nếu thầy Vương cảm thấy tôi biến thái thì thầy cũng biến thái chẳng kém, chẳng phải thầy cũng bỏ hết các cô gái trẻ trong nước và đòi giữ June cho bằng được đó sao?”

“Tôi khác cậu, tôi là chồng cô ấy từ thuở hàn vi.”

“Đó là đứng trên góc độ hôn nhân để nói, nhưng khi nói về sự ngưỡng mộ và tình yêu dành cho một người thì không có sự tách bạch trước sau.”

“Nhưng cô ấy không thể cùng lúc lấy hai người được.”

“Tôi biết, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”

“Ý cậu cứ như là tôi không tôn trọng quyết định của cô ấy vậy...”

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói rõ thái độ của mình, bất luận June đưa ra quyết định gì thì tôi đều phục tùng...”

“Vấn đề là bản thân cô ấy cũng không biết mình muốn cái gì.”

Cô vội nói: “Tôi biết mình muốn cái gì!”

“Cô biết hả? Thế tại sao đến bây giờ cô vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn?”

“Đó là do tôi sợ anh trả thù anh ấy thôi.”

“Tại sao tôi phải trả thù cậu ấy? Vì một người đàn bà đầu bốn, tóc sắp bạc, da sắp mồi như cô, tôi có đáng phải làm chuyện bỉ ổi đó không?”

“Anh không làm là tốt rồi.”

Kevin liền bổ sung: “Cô ấy còn sợ anh tuyệt thực cho đến chết.”

Vương Thế Vĩ liền cười ha ha. “Cô tưởng mình đang đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao à?”

Cô bắt đầu bực. “Anh không tuyệt thực đến chết thì tại sao lại nói như thế?”

“Xem xem cô có còn chút nhân tính nào không.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến nhân tính?”

“Sao lại không có liên quan? Nếu vì sự dâm ô của mình mà cam tâm tình nguyện để tôi chết thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Nói xong, Vương Thế Vĩ liền đứng dậy nói tiếp: “Hôm nay hai người hãy nể mặt tôi mà đừng ngủ với nhau, đợi hai, ba hôm nữa tôi về, các người thích vô liêm sỉ thế nào thì vô liêm sỉ...”

Cô hỏi: “Hai, ba ngày nữa... anh lại về nước hả?”

“Chứ sao nữa, chẳng lẽ đây không phải là điều cô mong muốn ư?”

“Thế lần này anh sang...”

“Tôi sang để làm thủ tục cho Thẻ Xanh của tôi.”

“Anh nói là có Thẻ Xanh hay không cũng không quan trọng cơ mà?”

“Tôi thì không sao, nhưng có người vẫn coi trọng cái đó.”

“Ý anh là Mật Doãn Lệ hả?”

“Đừng nhắc đến cái WC đó nữa.”

“Đó là ai?”

“Hiện tại cô vẫn quan tâm đến những chuyện đó của tôi ư? Cô chỉ cần biết vẫn còn đầy con gái thích tôi là được rồi.”

“Chắc chắn rồi.”

Kevin cũng đứng dậy cáo từ: “Thôi tôi... về đây.”

Vương Thế Vĩ liền gọi anh lại: “Cậu về làm gì? Cậu yên tâm khi để tôi và cô ta ở cùng một nhà ư? Cậu yên tâm, còn tôi thì lại không, không cẩn thận nửa đêm tôi lại nổi cơn điên, lấy dao tàn phá nhan sắc của cô ta đấy.”

Kevin nói: “Thế thì tôi ngủ ở phòng khác vậy.”

“Trên tầng còn một phòng ngủ nữa cơ mà. Ba người đàn ông chúng ta, mỗi người một phòng.”

Cô sợ Vương Thế Vĩ đang giăng bẫy, bèn nhắc: “Kevin đừng đi...”

Vương Thế Vĩ liền nói với Kevin: “Cô ta còn đang tưởng tôi sẽ vì cô ta mà giết người. Haizz, đàn bà đến tuổi trung niên là điên điên rồ rồ như vậy đấy.”

Kevin liền khẳng định như đinh đóng cột: “Điều cô ấy nghĩ không sai đâu.”

“Cậu sẽ vì cô ấy mà giết người ư?”

“Chỉ cần cô ấy lên tiếng.”

“Thế thì tôi phải cảnh giác với cậu mới được.”

Cô liền tranh thủ cơ hội nói với Vương Thế Vĩ: “Thế tranh thủ mấy ngày anh ở đây, mình làm thủ tục ly hôn... luôn chứ?”

“Đợi đêm nay tôi nghĩ đã.”

Ba người đàn ông đều ngủ ở tầng trên, chỉ có cô nằm ở tầng dưới, cô trằn trọc mãi mà không ngủ được, có tiếng động nhẹ là cô lại nghĩ Vương Thế Vĩ đang hãm hại Kevin, mấy lần liền cô định lên tầng xem, nhưng nghĩ đến việc Kevin không phải là người dễ bắt nạt, chỉ cần nhìn cái dáng lực lưỡng kia thôi cũng đã thấy không dễ bị Vương Thế Vĩ hãm hại, tục ngữ nói, cao to sức lớn không thiệt thòi mà.

Đến khi trời gần sáng, cô lại ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy có tiếng động trên tầng, sợ quá cô vội lao ra khỏi phòng thì nhìn thấy Kevin và Tiểu Long đang đi về phía bếp. Cô sực nhớ ra hôm nay Tiểu Long vẫn phải đi học, vội theo vào bếp.

Kevin đã nhìn thấy cô. “Hơ, anh không muốn làm ảnh hưởng đến em và anh ấy, nhưng rồi vẫn làm em thức giấc.”

“Em chẳng ngủ được...”

“Anh cũng thế.”

Tiểu Long liền hỏi: “Sao mẹ và chú đều không ngủ được? Có phải đợi Giao thừa không? Đêm qua là đêm Giao thừa à?”

Đột nhiên cô sực nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Tiểu Long, có phải có lần bố gọi điện thoại cho con hỏi chuyện chú Kevin không?”

“Vâng, bố thường xuyên hỏi.”

“Bố hỏi con chuyện gì?”

“Bố hỏi chú Kevin là ai, trông thế nào, sống ở đâu, còn hỏi con có thích chú ấy không?”

“Con trả lời thế nào?”

“Con bảo... chú Kevin là chú Kevin, trông giống Kenny G, ở nhà mình, con thích chú ấy.”

“Sao mẹ không thấy con nói gì về chuyện này?”

“Bố bảo con giữ bí mật, không nói với ai.”

“Hóa ra là anh gián điệp nhỏ này!”

“Mẹ ơi, gián điệp là gì ạ?”

“Spy!”

Ấn tượng của Tiểu Long về spy không tồi nên cu cậu lắc lư cái đầu, nói: “Chú Kevin, mẹ bảo cháu là spy!”

“Ha ha, spy ăn sáng nhanh lên, xe bus của trường sắp đến rồi đấy.”

Tiểu Long ăn cơm xong liền lên xe bus của trường đi học. Cô không đi làm, Kevin cũng không đi làm, cả hai người đều đang đợi Vương Thế Vĩ.

Mãi đến hơn chín giờ, Vương Thế Vĩ mới dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi bèn xuống bếp.

Cô bày đồ ăn sáng lên bàn, anh ta ngồi xuống ăn rồi than: “Kevin, cậu có con mắt thật đấy, có bà vợ thế này thật tuyệt! Ngày ba bữa cơm dẻo canh ngọt sẵn sàng trên bàn...”

Kevin liền đáp: “Việc đó đơn giản, bỏ tiền ra thuê giúp việc là xong.”

“Đừng nói là cậu đánh giá rất cao giá trị tinh thần gì đó của cô ta nhé.”

“Tôi đang định nói như vậy.”

“Thế thì tôi đành tạo điều kiện cho hai người vậy, tôi là đàn ông, tìm vợ phải tìm gái trẻ đẹp, tôi không có những theo đuổi khác người như cậu, bỏ mặc các em trẻ trung xinh đẹp, thích tìm cô nàng đầu bốn mươi có con riêng, mấy năm nữa hai người đòi bỏ nhau thì đừng trách tôi không cảnh báo từ trước.” Rồi Vương Thế Vĩ quay sang cô. “Mang ra đây để tôi ký.”

“Mang cái gì cho anh ký?”

“Đơn xin ly hôn chứ còn gì nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.