Vương Quân gọi điện thoại mấy lần mới túm được Vương Thế Vĩ. Đầu tiên cô chưa nói đến chuyện của Mật Doãn Lệ mà chỉ giục: “Cái đơn đó... anh ký tên chưa?”
Vương Thế Vĩ làm như bây giờ mới biết chuyện đơn từ vậy. “Đơn hả? Đơn gì?”
“Đơn ly hôn.”
Vương Thế Vĩ nói với vẻ rất đau đớn: “Em chưa quên chuyện này hả?”
“Tại sao tôi phải quên chuyện này?”
“Anh đã nói đến nước tuyệt thực cho đến chết rồi mà em vẫn nhắc đến chuyện này à, trái tim em làm bằng sắt ư?”
“Anh đừng diễn bài khổ nhục kế nữa, bồ thì tìm rồi mà còn túm chặt vợ không bỏ là sao?”
“Ai tìm bồ rồi?”
“Anh chứ còn ai vào đây nữa!”
“Anh tìm bồ ở đâu?”
“Tiểu Mật không phải là bồ của anh à?”
“Tiểu Mật nào? Anh chỉ là phó chủ nhiệm khoa, ai cho thư ký[1] chứ?”
[1] Trong tiếng Trung, từ “tiểu mật” còn dùng để chỉ “thư ký trẻ”.
Cô giận dữ nói: “Đừng vờ vịt nữa! Ai thèm nói chuyện thư ký gì với anh? Tôi nói là Mật Doãn Lệ!”
“Mật Doãn Lệ là ai?”
“Con gái Mật Kình Tùng, anh giả vờ giỏi thật đấy!”
“Anh không biết em đang nói ai!”
Cô liền mỉa mai: “Anh có vẻ giả vờ hơi quá đà nhỉ? Anh không quen Mật Kình Tùng thì làm sao xin được tài trợ cho khoa anh?”
Vương Thế Vĩ giờ mới hiểu ra vấn đề. “Em đang nói ông sếp họ Mật hả?”
“Không giả vờ được nữa hả?”
“Không hề có ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-thang-sau/2718224/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.