Vương Quân không ngờ Vương Thế Vĩ đã biết ngay chuyện cô định về nước, gọi điện sang hỏi: “Sao tự nhiên em lại đòi về nước vậy?”
Cô còn định giấu. “Ai... ai bảo em muốn về nước?”
“Anh Mục nói.”
Biết không thể giấu được nữa, cô đành thừa nhận: “Em có nói với chị cả chuyện về nước, nhưng...”
“Rốt cuộc là em nói cho vui hay định về nước thật?”
“Em định về nước thật, có chuyện gì sao?”
“Em phản đối chuyện về nước cơ mà, sao tự nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ vậy?”
“Chủ yếu là Tiểu Long... ở bên này em không tìm được trường nào có đội tuyển bóng đá.”
Vương Thế Vĩ tỏ vẻ không tin. “Chỉ vì chuyện đá bóng của nó mà em quyết định về nước ư?”
“Anh cũng thừa biết nó là mạng sống của em.”
“Nhưng nếu em cũng bỏ về thì bọn mình làm gì... còn chỗ đứng ở Mỹ nữa?”
Cô liền thắc mắc: “Anh muốn có chỗ đứng ở Mỹ làm gì?
“Ai mà nói trước được điều gì. Biết đâu một ngày nào đó chẳng có đường nàohơn thì lại phải về Mỹ thôi. Giờ em cũng chạy theo phong trào về nước,đến lúc đó anh sang Mỹ kiểu gì?”
“Nhưng...”
Vương Thế Vĩbèn lên giọng dạy đời: “Một nhà không thể để cả hai người cùng làmchuyện mạo hiểm, kiểu gì cũng phải có một người làm một công việc tươngđối ổn định, như thế mới có đường tiến thoái phù hợp...”
Cô liềnlấp liếm: “Sếp của em không xin được kinh phí nghiên cứu đề tài, chắcphòng thí nghiệm của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-thang-sau/2718217/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.