Gọi điện cho con trai xong, lòng dạ Vương Quân thấp thỏm không yên. Tại sao lại như
vậy? Tại sao tự nhiên Tiểu Long lại thích bóng đá? Chẳng lẽ do di truyền ư?
Cô biết nếu con trai nhất quyết đòi ở lại Trung Quốc học thì cô chẳng thể từ chối, vì mục
đích của cuộc đời cô là để con trai được sống vui vẻ, sao có thể nỡ làm trái với mong muốn của con chứ.
Cô lên mạng kiểm tra xem rốt cuộc trường con trai học có đội bóng đá nam không,
trước đây cô không để ý đến chuyện này, chỉ chú tâm xem trường nào có đội quản nhạc,
và các trường tiểu học, cấp hai của Mỹ thường đều có ban nhạc, thế nên khi mua nhà
không bị hạn chế về mặt này.
Sau khi tìm hiểu mới biết Tiểu Long nói đúng, ngôi trường mà con trai cô sắp học không
có đội bóng đá nam. Cô lại tìm hiểu thêm mấy ngôi trường dân lập gần đó, đều không
có đội bóng đá nam.
Biết làm sao đây? Lần trước Vương Thế Vĩ nói phải tìm cho con trai ngôi trường có đội
bóng đá nam, cô liền đồng ý ngay, nhưng đó chỉ là đối phó, cô định đến lúc ấy lấy cớ
con trai không thích bóng đá rồi lấp liếm cho qua chuyện, nhưng hiện tại cu cậu lại thích
bóng đá như vậy, làm sao cô có thể để con trai thất vọng được chứ?
Chắc chắn phải tìm cho Tiểu Long một huấn luyện viên bóng đá, và phải tìm trước thứ
ba tuần sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-thang-sau/2718203/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.