Trong lúc “hoàng đế” Vương Quân còn đang rất thủng thẳng trước chuyện phân công
công tác thì mấy vị “thái giám” nhà cô đã cuống lên như kiến bò trên chảo nóng, cứ hai ba ngày, bố mẹ lại gọi điện thoại hỏi cô đã tìm được việc ở thành phố D hay chưa. Đáng lẽ ra cô thực không nên thông báo quá sớm cho bố mẹ biết khoa giữ cô lại. Nhưng sau buổi bí thư Ông gặp cô để nói chuyện, do quá phấn khích, quá đắc ý nên cô đã gọi điện thoại về khoe với bố mẹ. Cô chỉ coi việc khoa giữ lại là một niềm tự hào chứ không coi đó là vấn đề quan trọng liên quan đến chuyện phân công công tác, khoa đã sẳn sàng giữ cô ở lại thì niềm tự hào đó đã rơi vào tay mình, còn về việc cô ở lại hay không lại là chuyện khác.
Nhưng sau khi biết tin con gái được khoa giữ lại, bố mẹ cô cảm thấy mọi công việc khác đều không xứng với cô con gái rượu của họ.
Bây giờ khoa không còn ý giữ cô lại nữa, cô không những bị mất mặt trước bố mẹ, mà còn khiến hai ông bà sốt ruột ăn không ngon, ngủ không yên.
Mẹ nói: “Mẹ đã nói với mày từ lâu rồi, trong vấn đề này cần phải “lên cao không xuống thấp”, tại sao mày cứ như không có tai vậy? Nó không về trường cấp ba nên mày không ở lại trường, nó là tổ tông của mày hà?”
Cô liền giải thích: “Anh ấy không muốn về trường cấp ba nên không chuyển về thành phố D được, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-thang-sau/2718154/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.