Quả thật ba ngày nay ngày nào Lạc Mẫn cũng rất vui. Nguyễn Trọng Nam không phải dẫn cô đi đến những nhà hàng sang trọng mà là những quán ăn nổi tiếng nhờ hỏi người dân địa phương. Ăn đến mức Lạc Mẫn cũng cảm thấy bản thấy bản thân mình sắp lăn đi luôn rồi. Nào là món bánh trứng, nào là bạch tuộc chiên, nào là viên cà ri,… Hầu như tất cả các món ăn vặt siêu ngon của Hong Kong thì Nguyễn Trọng Nam đều đưa cô đi rồi. Còn buổi sáng thì dẫn cô đi lễ chùa, đi dạo Disney land Hong Kong tham gia các trò chơi.
Cảm giác của Lạc Mẫn mấy ngày vừa qua thật sự rất tuyệt. Đi cùng cô không phải là ông chồng bá đạo, mặt lạnh mà là một người bạn đường tốt bụng, vui vẻ và nhiệt thành. Bất cứ muốn làm gì hắn đều hỏi cô, cái gì cô không thích hắn đều không làm. Tỷ như cô không thích có vệ sĩ đi theo, thật sự những kẻ mặt áo đen mặt lạnh như tiền đó đều biến đi đâu không không thấy dạng. Tỷ như cô nói không thích đi xe hơi thì hắn cũng đồng ý cùng cô … đi bộ!
Cô còn lớn gan mua một hộp đậu hủ thối nếm thử. Sau khi dùng xong cô lớn gan phả vào mặt hắn một phát! Nguyễn Trọng Nam chỉ cười, quay sang ngắt nhẹ chóp mũi cô rồi bảo “Heo nghịch ngợm”. Lúc ấy, ánh mắt Lạc Mẫn như quay về ngày đầu nơi hai người gặp gỡ nơi sân trường Lam Sơn… Cũng nụ cười ấy… Cũng sự dịu dàng ấy… Đã trói buộc trái tim nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-map-map-trong-sinh/2512607/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.