Vừa dứt câu Lạc Mẫn chưa kịp xoay mặt thì quả bóng rổ bay thẳng vào mặt thằng nhóc tóc vàng. Sức nặng của quả bóng làm nó té bật ngửa ra sau, cả đám cùng đỡ nó dậy.
-Thì ra là học sinh trường Sơn Kỳ. Tụi bây biết tao là ai không?!
Trương Ngũ! Là Trương Ngũ!
Lạc Mẫn chỉ biết nín lặng, bỏ mặc cái đau do bị trầy ở chân ra bây giờ cô chỉ cảm thấy có hai chữ … Không ngờ!
Từ hôm Nguyễn Trọng Nam cùng cậu ấy xảy ra xung đột thì trên lớp chỉ cần gặp nhau Trương Ngũ sẽ quay mặt sang nơi khác, không bao giờ liếc mắt nhìn cô một cái! Hay nói đúng hơn là cậu ấy làm lơ cô! Không hiểu sao Lạc Mẫn cũng buồn nhưng làm cảm thấy đỡ áy náy hơn! Vì nếu nhìn thẳng vào đôi mắt Trương Ngũ, Lạc Mẫn không biết mình có kiềm nổi xúc động mà khóc rống lên hay không!
Lạc Mẫn cứ nghĩ Trương Ngũ suốt đời này cũng không muốn nhìn thấy mặt cô nữa chứ! Cô cũng đang định có dịp sẽ đem trả lại đôi bông tai đó, cũng như gởi kèm lời xin lỗi của cô! Nào ngờ hôm nay cậu ấy lại đứng ra bênh vực cho cô. Lạc Mẫn thật sự không ngờ!
-Mày… Mày là ai?!_ Thằng nhóc tóc vàng như hét rống lên, nhưng con mắt trái đã xuất hiện rõ vết thâm đen, trông có vẻ chật vật vô cùng!
-Tao là Trương Ngũ! Mày học ở Sơn Kỳ, có biết Ngũ lớp 9A4 không?!
Câu nói vừa dứt thì cả bọn nhìn nhau, nhìn qua rồi lại nhìn lại. Sau đó mới cười cười mà tranh thủ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-map-map-trong-sinh/144274/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.