Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lạc Mẫn hắn không khỏi chau mày!
Hắn bị người ta đâm chém thành ra thế này mà cô còn có thể đứng đó, trong mắt không một tia lo lắng, thật sự có phải là quá mức vô tình không?!
Thấy ánh mắt hắn cứ nhìn mình chằm chằm, cô không tự động mở miệng:
-Dạ, em để trái cây ở đây rồi. Chiều nay em có tiết ạ, cho em và gia đình chúc thầy mau hồi phục ạ!
Nhiêu đó là đủ rồi! Chuồn sớm vẫn là an lành cho bản thân nhất!
Đôi chân nhỏ nhắn mập mạp chưa kịp bước đến bước thứ ba, hắn đã lên tiếng:
-Thầy cho phép em về chưa?! Không lẽ đây là cách gia đình em bảo em thăm tôi?!
-Nhưng chiều nay… em … em … có tiết! _ Cô lí nhí trả lời, dường như sợ hắn đã ăn sâu vào tâm trí của cô!
Ở bên hắn bao nhiêu năm, cô dường như đã quen với việc nghe lời hắn rồi, “thói quen”!
Nhìn bước chân Lạc Mẫn không dời đi thêm bước nào làm hắn khẽ cười, giọng nói ấm áp lên một tầng ôn nhu:
-Em lại đây ngồi với thầy tý! Khoảng nửa tiếng thôi, được không?!_ Giọng nói hắn không khỏi nhẹ nhàng, mềm mỏng!
Sống lại một lần, hắn hiểu vợ là để yêu thương, để dịu dàng chiều chuộng chứ không phải là người hầu mà tùy ý quát la nên giọng nói không khỏi có phần nài nỉ.
Nói không được?! Được sao?! Hắn đang là giáo viên của cô. Về tình thầy trò cô cũng không đi được. Thêm nữa hắn đang dạy môn cô dốt nhất, nếu không khéo lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-map-map-trong-sinh/144253/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.