Edit: Mộc Tử Đằng
Chợt ánh đèn vụt tắt, ánh sáng đã biến mất hoàn toàn nhưng tiếng kêu thảm thiết kia vẫn còn vang lên không dứt như cũ, bóng tối bao quanh lấy cô, sự sợ hãi chiếm cứ nội tâm cô, cô đã mất hết đi sức lực nên toàn thân nhũn ra bất lực.
Dì Trương đang bận bịu trong phòng bếp nghe tiếng gọi của cô liền hoảng hốt chạy ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe được âm thanh của bà, Đinh Nhàn vội vàng hô lên: "Dì Trương ơi mau mở cửa cho con."
Dì Trương dùng sức đẩy hai cái nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích gì.
"Tiểu Nhàn, con có khóa trái cửa không?"
Thời Dịch vừa về đến nhà liền thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Đinh Nhàn nghe được âm thanh của anh, mũi liền thấy chua xót, "Anh Thời Dịch, anh mở cửa giúp em có được không?"
Thanh âm của cô gái nhỏ vừa bất lực vừa đáng thương, hô hấp Thời Dịch liền trở nên căng thẳng.
"Dì Trương, dì đi lấy chìa khóa trong ngăn kéo của thư phòng đi."
Dì Trương vội vàng đi lấy chìa khóa.
"Anh Thời Dịch, trong này rất tối." Giọng Đinh Nhàn thút thít, âm thanh thảm thiết kia đã không còn vang lên nữa nhưng từ nhỏ cô đã sợ bóng tối rồi, sự sợ hãi đó vượt quá mức bình thường.
"Đừng sợ, tôi ở đây."
Giọng người đàn ông trầm thấp, rõ ràng cách một cánh cửa nhưng lại có thể mang đến cho người khác cảm giác an toàn, giống như lần đầu gặp nhau anh đã nói "Cha em hôm nay sẽ tỉnh lại thôi", cô nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-cua-giao-su-thoi/1301494/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.