Edit: Mộc Tử Đằng
Anh đến gần dùng bút gõ đầu cô một cái: "Tiếp tục."
Đinh Nhàn giương mắt nhìn về phía anh, hỏi nhỏ: "Anh Thời Dịch, vết sẹo trên lưng anh từ đâu mà có vậy?"
Thời Dịch không ngờ đến cô sẽ hỏi cái này, hơi sững sờ một chút.
"Trong một lần bất ngờ."
Một hồi trầm mặc, trong đầu hai người đều hiện lên cảnh tượng lúc chiều, bầu không khí trong nhất thời có chút lúng túng.
Thời Dịch ho nhẹ một tiếng, đem hai đề còn lại giảng giải xong lại bắt đầu kiểm tra thành quả học tập mấy ngày nay của Đinh Nhàn.
Cô gái nhỏ xem như có nghe lời, kiến thức anh khoanh tròn lại cô đều thuộc lòng, chỉ có một vài chỗ không thuộc lắm, còn phải học lại.
Anh để sách xuống, lại đưa mắt nhìn tờ bài thi, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Đề đơn giản như vậy mà chép bài cũng chỉ có 17 điểm, em làm sao hay vậy?"
Đinh Nhàn rối rắm vô cùng, cô cầm lấy bài thi gấp lại rồi kẹp vào trong sách.
"Anh là thiên tài thì sẽ thấy đơn giản thôi, còn em thì không phải."
Cô lẩm bẩm, giọng nói nhỏ như mũi kêu, không nghĩ rằng anh lại nghe rất rỗ ràng.
"Nếu không biết cố gắng thì thiên tài cũng trở nên ngu ngốc thôi."
Thời Dịch hơi cúi người xuống viết một hàng chữ trên bài thi văn của cô.
Đinh Nhàn đang ngồi còn người đàn ông thì khom lưng, tư thế đó thật giống như anh đang ôm cô từ phía sau, cách nhau quá gần nên cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-cua-giao-su-thoi/1301489/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.