Ngày thứ mười một, Mạc Thiên Trạch trở lại, lần này sau khi mang đồ ăn tới, anh cũng không nhanh chóng rời đi như mọi ngày mà ngược lại là ngồi ở sô pha bọc da cách Kiểm Kiểm không xa, bật lửa lên, không nói một lời hút một điếu thuốc.
Kiểm Kiểm cuộn mình gần rèm cửa sổ, cảnh giác nhìn anh, mới phát hiện anh trông tiều tụy hơn mọi khi, dù vẫn là một thân tây trang cao quý, chỉ là khuôn mặt anh tuấn đó dù thế nào cũng che giấu được sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Một điếu rồi lại một điếu, vấn vít sương khói, Kiểm Kiểm dần dần không thấy rõ biểu cảm của anh.
"Hắn ta nói không sai, tôi chính là kẻ biến thái, năm ấy ba ba đưa em xuất hiện ở trong công ty, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhìn trúng, a, không thể hiểu được chính là yêu thích, về sau ngày ngày đêm đêm, đều nghĩ về em, tôi đúng thật là người điên, lúc ấy em chỉ mới 13 tuổi..."
Anh dùng tay chống trán, trong giọng nói tràn đầy mất mát, thậm chí còn có thâm ý làm Kiểm Kiểm suýt hoảng sợ.
"Tôi yêu em, hận không thể nhốt em lại, chỉ là người của một mình tôi, trên thực tế tôi cũng làm như vậy, có em, mỗi một ngày tôi đều rất vui, tôi muốn coi em như trân bảo mà yêu thương, muốn cùng em cả đời ở bên nhau, ý tưởng này sau lần động đất càng thêm kiên định."
Bao thuốc trong tay đã châm đến cái cuối nhưng anh vẫn chưa bật lửa lên, ném đầu mẩu thuốc lá đi, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-bi-cam-tu/191086/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.