Sáu năm sau,thời gian mới đây mà đã 6 năm trôi qua rồi.Tử Nam đã đi Mỹ 6 năm và vẫn chưa thấy trở về còn Tố Di thì vẫn bị mù, ngày ngày thì cô ở trong trường khiếm khuyết chơi cùng với đám trẻ con,lâu lâu thì cô sẽ dạy đám trẻ hát.
Hiện tại Tố Di không thể nhìn thấy đường,cho nên cô không thể nào theo kịp chương trình đại học như bao bạn bè được,mà cô chỉ có thể ở đây cùng với đám trẻ mà thôi …
" Cô ơi hôm nay con được mười điểm đó, cũng may là có cô chỉ con hát.Cô còn dạy cho con làm toán nữa.."
" Ừm,Khánh An giỏi quá đi …"
Khánh An bị khiếm khuyết ở tay,bàn tay thằng bé chỉ có 3 ngón mà thôi nhưng cũng may là vẫn sống và sinh hoạt bình thường …
" Vậy cô thưởng cho con bằng một nụ hôn nha…"
" Chụt.."
__##
6 năm qua đối với Tố Di có lẽ là địa ngục,từ khi cô bị mù thì dường như mẹ không còn quan tâm cô như trước nữa. Mọi thứ nó đến quá bất ngờ khiến cho cô không thể nào chấp nhận được.
Rồi cho đến một ngày bà ấy nói mình không phải là mẹ ruột của cô mà cô chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi. Đến lúc này thì cô cũng nhận ra tại sao bà ấy lại thương anh trai nhiều hơn rồi.
Sau đó thì ba mẹ cũng bán nhà ở đây rồi về quê sinh sống,anh trai thì được nhà trường tài trợ học bổng cho nên cũng đi qua nước ngoài vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-ngoc-toi-yeu-em/3595237/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.