Chương trước
Chương sau
Edit: Kún Lazy
Vậy là thế nào? Mỗi một bức tranh đều có khả năng bị mua, vì sao cô không cảm thấy vui vì anh có thể được ‘sưu tầm’ mà lại sinh ra cái ý nghĩ ngu xuẩn muốn độc chiếm vậy?
Từ bao giờ Đổng Hoan cô lại trở nên hẹp hòi, không hiểu chuyện và bá đạo như thế? Anh ta … anh ta không phải là gì của cô, cũng không phải là vật sở hữu của cô, quan hệ giữa bọn họ ngoại trừ có một chút mập mờ hơn so với bạn bè thì căn bản cũng chẳng có gì ràng buộc chặt chẽ, không phải sao? Sao cô lại tự biến mình thành người phụ nữ ghen tuông, không cho phép người khác dòm ngó tới người đàn ông của mình như vậy?
Thật, thật sự là không giải thích được!
Đổng Hoan cảm thấy tức giận vì chính cái suy nghĩ không rõ đầu đuôi của mình, cầm hạt dưa cắn rốp rốp, sau khi bỏ hạt dưa vào trong miệng thì cũng đem cả cảm xúc khiến cô khó chịu nuốt vào trong bụng, chờ tiêu hóa xong thì sẽ biến thành phế thải bài tiết ra khỏi cơ thể.
Lâu thật lâu, cô nhướng mày liếc mắt, mở miệng nói như đã học thuộc lòng: “Mặc dù mục đích mình vẽ tranh là hy vọng có thể khiến người ta tìm lại những cảm xúc đã mất, nhưng rốt cuộc tâm tình của người thưởng thức nó thế nào, người mua nó có mục đích gì, mình cũng không có cách nào khống chế. Nói tới việc mua bán, nếu không bán tranh thì mình lấy đâu ra tiền để bù vào chi phí cho buổi tổ chức triển lãm?”
Âu Dương Bình gãi gãi tai, âm thầm le lưỡi, đem toàn bộ biểu tình thay đổi thất thường của Đổng Hoan thu vào trong mắt. Cô vốn còn đang vui vẻ vì cuối cùng bạn tốt cũng đã cảm nhận được hai từ ‘ích kỷ’, không ngờ Đổng Hoan lại nhìn cô, khiến cô không kịp thu hồi nụ cười tủm tỉm, báo hại người nào đó lại trở về thành một người phụ nữ lý trí.
Đổng Hoan đã từng kết giao với một số bạn trai, lúc ấy cô nghĩ: Đổng Hoan thật sự thích đối phương sao? Vì sao ngay cả một chút hơi thở ngọt ngào cũng không có? Lý trí và hào phóng, hoàn toàn không giống với một cô gái đang yêu, khiến cho đối phương không có được cảm giác thân mật với Đổng Hoan mà cô đơn nói lời chia tay. Bây giờ vất vả lắm mới xuất hiện một người đàn ông khiến cho Đổng Hoan lộ vẻ ích kỷ, chẳng lẽ lại bị hủy mất chỉ vì ánh mắt của mình sao?
Xong đời, có lẽ cô đã phá hư khả năng xảy ra một đoạn tình cảm rồi. Âu Dương Bình khẽ cụng trán xuống mặt bàn, ảo não không thôi.
“Âu Dương Bình, vòi nước đã sửa xong rồi, cô có muốn vào kiểm tra một chút hay không?” Lâm Hán Đường vừa cầm khăn lau nước dính trên tay vừa bước tới, trông thấy Đổng Hoan đang cắn hạt dưa thì nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy rồi bỏ vào trong miệng, sau đó mỉm cười với cô.
Đổng Hoan tức giận lườm anh.
Đúng rồi, sao cô phải bận lòng vì một người đàn ông ngây thơ như thế chứ? Căn bản là không cần.
Phát hiện người nào đó tâm tình không tốt, Lâm Hán Đường nhân lúc Âu Dương Bình chạy vào kiểm tra vòi nước thì vươn tay xoa xoa tóc cô, dùng ánh mắt lặng lẽ hỏi cô: Làm sao vậy?
Đổng Hoan liếc mắt. Không có gì!
Lâm Hán Đường chợt nhíu mày, đang định nói gì thì Âu Dương Bình đã kiểm tra xong vòi nước, lại nhào lên nắm lấy tay anh, vui mừng nói: “Lâm Hán Đường, anh thật lợi hại! Tôi rất bội phục anh!”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ!” Lâm Hán Đường cười haha, từ đáy lòng cảm thấy thích cô gái nhỏ hoạt bát giống như em gái mình, cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, chỉ sửa một cái vòi nước mà coi anh như thần thánh vậy.
Hôm nay anh chỉ đưa Đổng Hoan tới để giao bức tranh, trong lúc vô tình lại nghe thấy Âu Dương Bình nói về vấn đề sửa vòi nước. Bởi vì lát nữa anh phải tới cô nhi viện để hỗ trợ sửa chữa nên cũng mang theo thùng dụng cụ tới, cộng thêm việc muốn lôi kéo sự giúp sức từ bạn của Đổng Hoan, vậy nên anh mới ra tay giúp đỡ, chỉ có thế mà thôi.
“Sao lại là chuyện nhỏ? May mà có anh nghĩa khí tương trợ, nếu không nhà tôi lại phải chi thêm một khoản rồi.” Chi phí để mời thợ sửa điện nước rất cao, tuy cô và Đại Hùng tiên sinh cũng không thiếu tiền, nhưng cái gì có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, bây giờ giá cả mắm muối tương dầu gì cũng tăng vọt cả.
“Hai người ở lại ăn cơm nhé?”
Lâm Hán Đường nở nụ cười áy náy: “Lát nữa Đổng Hoan còn phải tham gia họp lớp với đám bạn thời trung học, tôi cũng có việc bận rồi.”
“Vậy…” Âu Dương Bình hơi cong môi, để ý tới thái độ anh luôn đặt bạn tốt của mình lên hàng đầu, cô cụp mắt suy nghĩ ba giây, sau đó lại ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt lần nữa, vẻ mặt thành khẩn, nói: “Lâm Hán Đường, tôi ủng hộ anh!”
Lâm Hán Đường sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu ra, cảm thấy lại càng thích cô bạn này hơn: “Cám ơn. Sau này cần sửa cái gì thì cứ tìm tôi.”
“Hai người các người đang thì thầm to nhỏ gì vậy?” Đổng Hoan không muốn thừa nhận cảm giác khó chịu khi nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, như thể cô là người ngoài vậy.
“Không có gì.” Lâm Hán Đường mỉm cười: “Đi chưa?”
Đổng Hoan ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác, cầm lấy túi xách: “Ừ, tới giờ rồi.” Lâm Hán Đường cầm chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng ở trên bàn mà khi nãy Đổng Hoan tháo xuống để rửa tay, đưa cho cô.
Hai người tạm biệt Âu Dương Bình, bước ra khỏi cửa hàng tranh, gió lạnh cùng mưa bụi ào ào đánh vào mặt.
Đổng Hoan híp mắt, lui về sau vài bước.
“Anh đi trước chắn gió đi!” Lạnh quá lạnh quá.
"Vì sao?” Lâm Hán Đường sải bước dài, núp ở sau lưng Đổng Hoan.
Trong khoảnh khắc, Đổng Hoan nghẹn họng nhìn trân trối, không trả lời được.
“Lâm Hán Đường, trốn sau lưng phụ nữ, anh có phải đàn ông không vậy?” Tay cô túm lấy chiếc áo khoác lông màu xanh đậm, đẩy Lâm Hán Đường ra phía trước, chống hai tay lên lưng anh, cả người hầu như dán sát vào lưng anh, đẩy anh đi về phía chiếc xe RV.
Lâm Hán Đường cất tiếng cười to, bởi vì cô coi anh như tấm chắn gió, anh có chút tiếc nuối suy nghĩ, nếu mùa hè mà cô cũng như vậy, chủ động để cho anh ăn đậu hũ thì tốt rồi.
***
Người ấm áp bên gối, động tác xâm nhập của phái nam lập tức ngừng lại.
Lâm Hán Đường nhắm mắt, áp trán mình xuống trán Đổng Hoan, khẽ thở hắt ra, cố gắng rút ra rồi tiến vào bên trong tiểu huyệt chật hẹp, cụp mắt nhìn vẻ mặt tràn ngập hoang mang của cô gái nhỏ, thật lâu sau mới há miệng cắn vào mũi cô.
Lực cắn cũng không nhẹ, giống như đang muốn trừng phạt.
Đổng Hoan kêu đau: “Sao lại cắn tôi?”
Vừa nói xong thì lại cảm thấy hoa mắt, người đàn ông trên người cô bỗng trở mình, cùng cô mặt đối mặt, ôm nhau, tay dài chân dài quấn lấy cô như dây thừng.
Có lần thứ nhất thì sẽ dễ dàng có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư … Đổng Hoan đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy bọn họ triền miên.
Mới đầu, đối với sự thân mật giữa hai người, cô vẫn có chút đắn đo và vướng mắc, nhưng chuyện xấu làm nhiều đâm ra nghiện, khiến cho người ta không tự giác mà vứt bỏ đạo đức và lý trí, tham lam chìm đắm trong cảm xúc ngọt ngào tà ác.
Đổng Hoan giãy giụa, phái nam cứng rắn nóng bỏng mang mũ vẫn dán chặt nơi cửa huyệt, theo động tác vặn vẹo của cô mà phẫn nộ đập lên cửa huyệt, giống như đang kháng nghị vì sao không thể tiến vào bên trong cơ thể ấm áp của cô.
“Được rồi, đừng nhúc nhích.”
Lâm Hán Đường vỗ vỗ lên mông đẹp không an phận, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve như có như không.
Aiz, phụ nữ vĩnh viễn không hiểu, đàn ông chỉ nhìn nhưng không được ăn khổ sở cỡ nào. Cô dường như cũng không phát hiện, mấy lần triền miên gần đây, cô hoàn toàn không tập trung. Đổng Hoan nâng mắt nhìn anh, trong lòng không hiểu suy nghĩ của anh vào giờ phút này. Rõ ràng là tràn đầy tinh lực, tại sao lại ngừng lại?
Lâm Hán Đường đoạt trước một bước, nói: “Gần đây mẹ em gọi điện hỏi về buổi triển lãm tranh đúng không?”
Đổng Hoan nghe vậy thì sững sờ nửa ngày. Cho tới giờ cô vẫn chưa từng nói với Lâm Hán Đường chuyện mẹ cô phản đối cô tổ chức triển lãm tranh, sao anh lại có thể biết được?
À, chắc là lúc trước cô nói chuyện điện thoại, đúng lúc anh cũng đang ở bên cạnh tham gia ‘dự thính’ nên biết được.
“Đổng Hoan?” Anh xoa bóp bờ mông căng tròn của cô.
“Không có.” Đổng Hoan buồn bực đáp lại.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Dù sao thì thời điểm không đúng, tình huống cũng có chút bất đồng.
Lần đầu anh biết chuyện mẹ cô phản đối cô tổ chức triển lãm tranh là vào nửa tháng trước, lúc cô cầm điện thoại đứng ngoài ban công nói chuyện, anh đứng trong phòng bếp gọt hoa quả nên vô tình nghe được. Ngày đó, tâm trạng của cô kém đến mức có thể so sánh với cơn thịnh nộ của bạo long, khiến anh vất vả lắm mới vuốt xuống được thân thể xù lông của cô.
Lần thứ hai là hồi đầu tuần, lúc cô và mẹ nói chuyện điện thoại thì anh cũng đang ngồi bên cạnh xem TV, vậy nên cũng nghe được rõ ràng, kết quả là đêm đó, Đổng Hoan nhiệt tình đến gần như thô bạo, cào mấy đường trên lưng anh rỉ máu.
Thế nhưng lần này thì khác.
Lần này, tình trạng của Đổng Hoan có thể dùng hai từ ‘lo lắng’ để hình dung, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng, như đóa hoa hồng mất đi ánh mặt trời, từng ngày từng ngày trở nên tàn úa.
Anh đã quan sát thật lâu, ít nhất cũng đã được ba tuần, vốn tưởng rằng buổi triển lãm tranh cùng với cuối học kỳ bận rộn mới khiến cô trở nên như thế, nhưng đáy lòng lại mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, mà là một chuyện càng nghiêm trọng hơn đang quấy nhiễu lấy cô.
Để anh nhớ lại xem … tình trạng này xuất hiện từ lúc nào … “Buổi họp lớp hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh vừa mới hỏi xong thì lập tức cảm giác được người trong lòng cứng đờ.
Ồ, xem ra anh đã hỏi trúng rồi.
“… Rốt cuộc anh còn muốn nữa không?” Đổng Hoan liếc anh.
“Không muốn nữa.”
“Không muốn nữa thì thu dọn rồi về nhà đi.” Tâm tình của cô không tốt, lên tiếng đuổi người.
“Tôi cự tuyệt.” Anh cúi đầu, để lộ hàm răng trắng tinh trước mắt cô. Anh không cần, cũng không muốn phát sinh quan hệ khi trong lòng cô đang bất an, cảm giác như động vật giao hợp để sinh con, hoàn toàn khiên cưỡng. Nhưng bảo anh vì thế mà phủi mông rời đi? Đêm nay anh cần phải biết rõ nguyên nhân khiến cô trở nên kỳ lạ như vậy.
Người đàn ông này bị sao vậy? Không muốn thế này cũng không muốn thế kia, vậy rốt cuộc là muốn thế nào?
Đổng Hoan bực bội, cạy ra cánh tay đang ôm chặt lấy mình, muốn nhéo vào hông anh thì lại bị tóm chặt tay, muốn đá vào chân anh thì lại bị anh quấn chặt, vì vậy đành phải cắn lên vai anh để trút giận.
Lâm Hán Đường bật cười, bởi vì cô xem anh như tảng đá mài răng, anh cảm thấy cô thật sự rất giống hai chú mèo nhỏ trong nhà mình, đùa giỡn đến khi tức giận thì lại lấy hàm răng nhỏ ra để cắn người. Chẳng qua là da anh dày, một chút cảm giác đau này cũng chẳng là gì.
Đổng Hoan cắn vài giây, thấy anh xem cô như mèo mà lấy tay gãi gãi cổ, cô không cam lòng cắn mạnh thêm chút nữa, một phút sau mới hậm hực nhả ra.
Anh vốn là như vậy, vừa vô lại vừa nhàm chán, lại còn ngây thơ, rất thích chọc cô nổi giận, có khi còn ép cô phải đấu võ mồm với anh, có lúc lại ép cô phải sử dụng ‘vũ lực’ để công kích, sau đó thì cười đến vô cùng sung sướng, như thể nhìn thấy cô thất thường là chuyện vui vẻ nhất vậy.
“Cãi nhau với bạn học à?”
Lâm Hán Đường ôm đầu cô đặt vào hõm vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc suôn mượt như tơ của cô, thỉnh thoảng lại đem chúng nó quấn trên đầu ngón tay, anh vô cùng thích mái tóc thẳng và mềm mại của cô, ngoài quyến luyến cảm xúc trên đầu ngón tay thì anh lại càng thích nhìn chúng nó xõa tung trên giường hoặc nhiệt tình lay động giữa những lúc triền miên.
Đổng Hoan cắn môi, nghĩ tới chuyện ngày đó, đầu óc cô liền trở nên hỗn loạn không muốn nói tới. Bảo cô đem tất cả những nỗi hoang mang phiền muộn suốt hai tuần nay chia sẻ với anh? Làm sao có thể, loại chuyện như vậy làm sao có thể … nói với anh? Sao có thể nói cô tức giận và phiền não vì một người đàn ông khác? Nói cô không biết phải làm thế nào để đoạt lấy người đó?
Đổng Hoan thật căm hận tình cảnh hiện giờ của mình, lúc trước phóng túng bản thân, chỉ lo hưởng thụ mà không suy nghĩ, nhưng một khi đã suy nghĩ cẩn thận thì cô lại cảm thấy xấu hổ vì chính bản thân mình.
Có ai ngoài miệng nói thích người kia mà thân thể lại quyến luyến vòng tay của một người khác, mãi không muốn buông cơ chứ?
Cô cũng không ghét Lâm Hán Đường, nhưng nếu hỏi cô có thích hay không … cô không có cách nào trả lời được.
Lâm Hán Đường đem đến cho cô rất nhiều cảm xúc, tức giận, khẩn trương, thoải mái, ấm áp, bất đắc dĩ, không vui, nhiệt tình … chỉ ngoại trừ sự bình tĩnh … Những loại cảm xúc này, từ trước đến giờ đều do nhiều người khác nhau mang đến cho cô, thậm chí căn bản cũng chẳng có ai khiến cô cảm nhận được, chỉ riêng mình anh, như một thùng nước lớn, hết lần này tới lần khác lại đem những dòng cảm xúc kỳ quái tưới lên người cô, khiến toàn thân cô trở nên chật vật.
“Hay tại hôm đó xem phim kinh dị nên sợ cho tới giờ?” Thấy cô không đáp lại, Lâm Hán Đường lại hỏi.
“Đừng nói lung tung.” Cho dù sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy đôi tình nhân kia thì tất cả mọi sợ hãi đều bị sự kinh ngạc che lấp, không còn thấy gì nữa.
“Vậy rốt cuộc ‘cơ mật tuyệt sát’ có hay không?”
“Dở chết đi được.” Đổng Hoan bĩu môi, không muốn nhớ tới bộ phim ma khủng khiếp kia nữa.
Nếu sớm biết đó là phim kinh dị thì sau khi dùng bữa trưa với các bạn xong, cô cũng sẽ không cùng mọi người đến rạp chiếu phim rồi.
“Vậy sao? Nhưng tôi nghe mấy học sinh nói bộ phim đó hay mà? Còn rất kích thích nữa!”
“Đó là với bọn họ thôi.” Cô không có cách nào tiếp nhận thứ kích thích khủng khiếp đó.
“Rõ ràng chỉ là một bộ phim ma, nữ quỷ sắc mặt tái mét nguyền rủa kẻ thù đã giết chết mình, vậy mà lại lấy cái tên phim nghe như phim hành động thế kia, rốt cuộc là muốn lừa kẻ ngốc nào chứ?”
… Kẻ ngốc đó chính là em đấy, đồ ngốc. “Vậy nên thật sự không phải do phim à?”
“Không phải.”
Lâm Hán Đường trầm ngâm, nhìn chằm chằm vào đèn ngủ ở đầu giường như có điều suy nghĩ, đột nhiên, một đoạn trí nhớ ngắn bỗng hiện ra.
Chẳng lẽ lại là …. Không thể nào! Có khả năng này sao? Chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy?
“Vậy … là vì thầy Thiệu sao?” Thân thể trong ngực chợt cứng lại, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc nãy. Lâm Hán Đường nheo mắt. Không thể nào, thật sự là như vậy sao?
“Không phải.” Đông Hoan đờ đẫn nói dối.
“Không phải? Tôi lại đoán … Em thấy thầy Thiệu và cô giáo Lý nắm tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim?” Lần này Đổng Hoan thật sự bị dọa sợ, không ngờ anh lại biết chuyện này. Tuy anh nói có hơi khác với những gì cô nhìn thấy nhưng sự thật thì lại giống nhau —— Thiệu Hoa Khiêm và Lý Tinh Ngải đang quen nhau.
Ngày đó, đám người các cô từ trong trung tâm thương mại ở thành phố B đi tới rạp chiếu phim, sau khi mọi người vẫy tay chào tạm biệt, cô mơ màng dựa vào cột trụ, tính đợi tình trạng tốt lên một chút rồi gọi điện thoại cho Lâm Hán Đường tới đón, không nghĩ rằng lại trông thấy Thiệu Hoa Khiêm cầm túi xách giúp Lý Tinh Ngải để cô ấy đi toilet.
Cô lập tức nấp đằng sau cây cột để nhìn lén, một lúc sau lại thấy Lý Tinh Ngải ra khỏi nhà vệ sinh, Thiệu Hoa Khiêm còn lấy giấy vệ sinh lau tay giúp cô ấy, cuối cùng nắm lấy tay cô ấy nhét vào trong túi áo khoác của mình, cùng nhau đi về phía thang máy.
Lúc ấy cô kinh ngạc tới nỗi quên cả việc phải chạy theo.
Nhưng dù có chạy theo thì thế nào? Chẳng lẽ lại tới trước mặt bọn họ, hỏi bọn họ đang xảy ra chuyện gì hay sao?
“Lâm Hán Đường, chẳng lẽ anh đã sớm biết bọn họ…”
“Tôi cũng chỉ mới biết trước hôm em tham gia họp lớp một ngày.” Lâm Hán Đường ngừng lại một chút, không đợi cô hỏi, anh đã nói tiếp: “Vậy nên tôi biết rõ, ngày hôm đó đúng lúc tôi đang sửa lại chỗ tay ga của xe máy, trong lúc bận rộn lại nghe thấy giọng của một đôi nam nữ đang nói chuyện, hơn nữa là đang nói đến nội dung trong phim.” Lúc ấy sắc trời u ám, khiến cho bọn họ không phát hiện ra sự tồn tại của anh, mà dựa vào lời đối thoại của bọn họ, anh đã biết rõ hai người bọn họ là thần thánh phương nào, cũng dựa vào sự thân mật trong lời nói mà đoán ra quan hệ của bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.