Edit: Kún Lazy
Vậy là thế nào? Mỗi một bức tranh đều có khả năng bị mua, vì sao cô không cảm thấy vui vì anh có thể được ‘sưu tầm’ mà lại sinh ra cái ý nghĩ ngu xuẩn muốn độc chiếm vậy?
Từ bao giờ Đổng Hoan cô lại trở nên hẹp hòi, không hiểu chuyện và bá đạo như thế? Anh ta … anh ta không phải là gì của cô, cũng không phải là vật sở hữu của cô, quan hệ giữa bọn họ ngoại trừ có một chút mập mờ hơn so với bạn bè thì căn bản cũng chẳng có gì ràng buộc chặt chẽ, không phải sao? Sao cô lại tự biến mình thành người phụ nữ ghen tuông, không cho phép người khác dòm ngó tới người đàn ông của mình như vậy?
Thật, thật sự là không giải thích được!
Đổng Hoan cảm thấy tức giận vì chính cái suy nghĩ không rõ đầu đuôi của mình, cầm hạt dưa cắn rốp rốp, sau khi bỏ hạt dưa vào trong miệng thì cũng đem cả cảm xúc khiến cô khó chịu nuốt vào trong bụng, chờ tiêu hóa xong thì sẽ biến thành phế thải bài tiết ra khỏi cơ thể.
Lâu thật lâu, cô nhướng mày liếc mắt, mở miệng nói như đã học thuộc lòng: “Mặc dù mục đích mình vẽ tranh là hy vọng có thể khiến người ta tìm lại những cảm xúc đã mất, nhưng rốt cuộc tâm tình của người thưởng thức nó thế nào, người mua nó có mục đích gì, mình cũng không có cách nào khống chế. Nói tới việc mua bán, nếu không bán tranh thì mình lấy đâu ra tiền để bù vào chi phí cho buổi tổ chức triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-ngoan-ngoan-yeu-anh-di/181260/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.