7 năm sau...... Trên một ngọn đồi cao được bao bọc bởi một rừng lau bát ngát,một người phụ nữ mặc váy đen,mái tóc dài đang đứng trước 2 nấm mồ khá sạch sẽ,tay cầm những cành hoa lưu ly tím......
-Mẹ,anh Dũng.Mới đó đã 7 năm trôi qua.Hai người ở bên đó vẫn khỏe chứ? Sáng đó mọi người vẫn sống tốt chứ? Minh Anh cũng đã lớn rồi,con bé rất giống anh.Em xin lỗi vì không dẫn con bé đến đây,chỉ có thể mang ảnh của con cho anh.Anh không giận em chứ?Hôm nay là sinh nhật nó,cũng là ngày nhắc em nhớ lại những kí ức đau buồn nhất...em không muốn con bé trông thấy mẹ nó trong bộ dạng tiều tụy thế này,càng không muốn gợi lại trong đầu nó những lời cay nghiệt của người khác khi nói nó là sao chổi hại chết hai người....7 năm qua có lẽ con bé là người thiệt thòi nhất khi không một lần được bố mình bồng bế,cưng nựng như những đứa trẻ khác,lại bị người đời nhìn nó bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.Con bé làm gì sai mà phải chịu nhiều bất công như vậy?Giá anh và mẹ không bỏ nó mà đi thì tốt biết mấy.....Nói đến đó người phụ nữ bật khóc,cành hoa trong tay cũng bị siết chặt lại....
Bao ngày mẹ ngóng,bao ngày mẹ trông,bao ngày mẹ mong con chào đời.....
-Mình nghe này Nhiên...Cậu nói sao không tìm thấy Minh Anh? cậu tìm kĩ lại chưa?...Được rồi mình sẽ đến ngay...
-Minh Anh không biết đi đâu rồi,giờ em phải đi tìm con,hai người khôn thiêng phải che chở nó không có chuyện gì xảy ra nhé,nếu nó có chuyện gì chắc em không sống nổi mất....
***********************************
-Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-su-menh-sao-choi/45109/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.