-Bố,bố đứng lại đó đi đã,con có chuyện muốn nói-mới về đến nhà nó đã tung cặp lên bàn rồi hét ầm lên-Con lại sao vậy? ai chọc tức con à?LHN vẫn chăm chú nhìn vào tờ báo trên tay
-Sao cô Huệ lại biết con biết chơi đàn? con đã nói rồi con không thích quảng cáo cho mình,không thích bị người khác chú ý,bố hiểu không vậy?
-Sao con lại hỏi ta? con nghĩ ta rãnh vậy à?
-Thôi được rồi,con không muốn nói với bố nữa,dù gì thì bố cũng không chịu nhận,nhưng nếu lần sau bố muốn quyết định thay con thì cảm phiền bố hỏi ý con trước
Nó cúi xuống cầm cặp lên rồi bước lên phòng
-Nhật Nam có chuyện gì vậy? ta thật sự không hiểu gì?LHN nhếch môi rồi liếc sang phía NN
-Dạ chuyện là thế này..bla bla...
-À thì ra là vậy,con bé này đúng là hết thuốc chữa mà,ta chỉ muốn giúp nó thoát khỏi cô lập thôi mà
...............................................
Nó nằm sóng soài ra giường,mắt hơi nhắm lại,chiếc cặp thân yêu đang nằm bẹp dưới đất mẹ
Cốc..cốc...
-Ai vậy?-nó cất giọng thều thào
-Là ta đây,mở cửa đi
-Con mệt lắm,bố để con yên đi
Cạch..
-Con nói bố để con yên cơ mà,bố không thể tôn trọng ý kiến của con à? nó gần như hét toáng lên
-Con sao vậy? cách nói chuyện không giống như bình thường,con ốm à? LHN vẫn nhẹ giọng
-Sao bố không bao giờ hỏi ý con chuyện gì vậy?-Nó mở to mắt nhìn thẳng LHN
-Vì ta là bố của con,ta biết con đang khó chịu vì ta đã tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-su-menh-sao-choi/2038553/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.