Nó đứng như phỗng ở ngoài ban công phòng, đôi mắt đượm vẻ buồn nhìn vềphía trước, hàng lông mi dài như bất động, những ngón tay khẽ chạm lênchiếc vòng cổ...
Cạch
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vọng lên, Hoàng Tuấn chau mày nhìn người phía trước,dáng người mảnh khảnh đang tựa vào tường, mái tóc bồng bềnh khẽ baytrong làn gió lạnh, cả người nó toát ra sự lãnh đạm đến đáng sợ, khôngmột giọt nước mắt chảy ra, không một cử chỉ báo hiệu cho sự hối lỗi,thay vào đó là sự bất cần đến kì lạ.
Hoàng Tuấn tiến lại sát nó hơn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở đều đều,phảng phất mùi tinh dầu hoa lưu ly nhè nhẹ, hắn cất giọng khàn:
-” Hân, chuyện vừa nãy là thế nào?”
Nó hít thở một hơi thật sâu, khóe miệng hơi nhếch:
-”Thì như cậu thấy đó.”
Hắn cau mày nhìn người con gái ngỗ nghịch trước mặt:
-”Tôi không tin cậu lại tự ý gây chuyện với người khác, hơn nữa chuyện cậughen với Hải Yến không bao giờ xảy ra vì tôi biết rõ cậu...”
Hắn nói đến đây giọng gần như lạc đi, đôi mắt thoáng buồn.
-”Tùy cậu, nghĩ sao cũng được.”
Hắn bước lại gần hơn, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ bé đó, đã có lúc hắn ước, người con gái này không phải là sát thủ vô tình, không phải là ngườimáu lạnh, mà chỉ như bao cô gái khác, đều dễ bị tổn thương, dễ giận hờnvu vơ và hắn có thể là chỗ dựa mà nó tìm mỗi khi buồn bực.
Đưa tay chạm nhẹ vào vai nó, hắn khẽ nâng khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-su-menh-sao-choi/2038482/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.