Trong căn phòng bệnh trắng toát, mọi người đứng ở đầu giường nhìn gương mặt nhợt nhạt kia, mỗi người đều ẩn chứa những cảm xúc khó tả đến tột cùng.
Đôi mắt mang vẻ mệt mỏi sau hơn ba giờ cấp cứu khẽ chớp, nó cố mở mắt nhìn mọi người xung quanh, Nhât Nam mỉm cười đưa tay chạm vào gương mặt tiều tụy đó, Hoàng Tuấn đứng yên quan sát, chỉ khẽ thở dài.
-"Bỏ tay ra đi, tôi mới tỉnh, còn yếu lắm, cậu lại dùng sức nhiều như vậy, muốn tôi chết hả?"
Nhật Nam cười đầy âu yếm, rụt tay lại, rồi nói:
-"Nữ hoàng chết chóc mà mất đi thì trên đời này làm gì cần đến mộ phần nữa? Mà cậu thấy sao rồi?"
Nó cố nhấc tay, một cảm giác đau đớn truyền đến khiến đôi mày cau lại, Hoàng Tuấn tiến lại gần, khẽ nâng đầu nó lên rồi đặt một chiếc gối dựa sau lưng.
-"Như vậy thoải mái hơn đấy."
Nó khẽ gật đầu, bàn tay bất giác sờ lên cổ.
-"Tôi giữ giúp cậu rồi, yên tâm."
Hoàng Tuấn toát lên vẻ khó hiểu, định hỏi lại nhưng rồi thôi, được một chút viện cớ ra ngoài gặp bác sĩ, bóng dáng cao gầy ấy dần dần khuất khỏi phòng. Khả Hân nhìn bóng lưng thẫn thờ kia, trong lòng truyền đến một loại cảm xúc khiến nó rất khó chịu, khóe miệng khô hơi nhếch lên.
-"Hoàng Tuấn có chuyện gì sao?"
Nhật Nam lắc đầu, quay người lấy ly nước cho nó, căn phòng rơi vào im bặt, chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ.
Hoàng Tuấn đứng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-su-menh-sao-choi/2038466/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.