Hồi chuông điện thoại vang lên rất lâu, rất dài... Khả Hân bóp trán rồi gượng mở mắt ra vớ lấy điện thoại.Là Lâm Hải Nam.
-"Con nghe thưa bố."
-"Xuống nhà đi, có người tìm con."
Khả Hân khẽ vâng rồi ném điện thoại sang bên cạnh. Hôm nay đã là ngày thứ ba nó trở về Lâm gia, cũng đã ba ngày nay không hề nghe tin tức gì từ Hoàng Tuấn. Hình như sau khi nó đi, Hoàng Tuấn đã đồng ý với Ngô Vĩ Đông tham gia buổi họp mặt những doanh nhân trẻ bên Pháp nên không còn thời gian gọi cho nó hay bởi vì còn lý do nào khác? Suy nghĩ một chút, nó lại nhướng mày tự cười bản thân mình, đã tự lựa chọn rời đi, cớ sao vẫn còn tiếc nuối?
Mang theo mình khuôn mặt đầy mệt mỏi, ánh mắt tựa mơ hồ, nó bước từng bước ngắn xuống dưới tầng.
Trên ghế tựa, Nhật Nam với nét mặt cương nghị đang ngồi cạnh Lâm Hải Nam. Vẻ mặt cậu thoáng căng thẳng, Phùng quản gia đang hí hoáy viết gì đó không rõ.
-"Bố, có chuyện gì sao?"
Lâm Hải Nam cầm chén trà nhấm nháp một chút rồi ôn tồn.
-"Bố định sang tên lại F&F cho một đối tác bên Mĩ của bố."
Đôi mày thanh tú chau lại khó hiểu.
-"Sang tên? Nhưng con nghe nói F&F thuộc về Hoàng Minh Anh- vị tiểu thư thất lạc của Hoàng gia trước kia mà..."
Lâm Hải Nam nhún vai.
-"Ừ, nhưng mười năm rồi không có tin tức gì về nó. Ta nghĩ chắc con bé đã không còn. Hơn nữa như con thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-su-menh-sao-choi/2038452/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.